Trong lòng Phúc Cát muốn giúp chủ tử phân ưu liền lết thân hình đầy đặn chạy từng bước ra tiền viện.
Vị Hoa Xương công chúa này là do Thục phi sinh ra, bởi vì hoàng thượng sinh ra chủ yếu là hoàng tử, lại chỉ có hai vị công chúa, mà trong đó nhị công chúa thì đã xuất cung, nên ở trong cung so về trân quý thì không ai sánh được với Hoa Xương công chúa, không những thế, sau lưng nàng còn có anh họ của Thục phi Vũ Lăng vương làm chỗ dựa nên nàng có ngang ngược làm càn trong cung cũng không ai dám hé nửa lời.
Mặc dù bước chân Phúc Cát có chút ngắn nhưng khoảng cách từ chính viện đến tiền viện không xa, hắn có lề mề hơn nữa cũng không tốn thêm nhiều thời gian, dường như là đến ngay sau Phúc An và Dư Thanh Yểu.
Hoa Xương công chúa cũng không thèm đợi Tần vương trả lời, nàng đã đang chống eo đứng ở tiền viện, đang chỉ huy mấy người làm vườn đào hoa trà, nhìn tiền viện bị bọn họ làm cho bừa bộn, Phù An nhịn không được cau mày, chân tiến lên vài bước để đáp lại lời vừa nãy của công chúa.
“Ta biết rồi, ta biết Tứ ca nhất định sẽ không tiếc gì mấy cọng hoa cỏ này!” Hoa Xương đã xin thánh ý, nàng cũng căn bản không sợ Tần vương không đồng ý. “Động tác của mấy người nhớ nhẹ tay một chút, nếu làm gãy rễ cây mà cây hoa trà bị chết, ta sẽ hỏi tội các ngươi!”
Những người thợ tỉa hoa khổ tâm khúm núm.
Cây hoa trà này trồng ở Lãng Viên đã mười năm, rễ từ lâu đã đâm sâu chằng chịt trong lòng đất, bây giờ bắt ép đào bọn chúng ra, chắc chắn sẽ tổn thương đến rễ, đến lúc đó có thể sống được hay không hay sống được bao lâu cũng khó nói.
Sự chú ý của Du Thanh Yểu đều tập trung vào những cuốn sách cổ đang phơi nắng trên hành lang, may mắn là những bông hoa trà kia vẫn còn ở xa, bùn đất tung bay cũng không bắn lên hành lang tên cao nên những cuốn sách cổ cũng không bị ảnh hưởng, nàng muốn nhân lúc không ai chú ý xoay người đem sách mang về thu phòng trước.
“Ở đằng kia là ai? Sao ta chưa từng thấy tứ ca bên người có tỳ nữ hầu hạ?” Nhưng Hoa Xương vốn không có việc gì làm đôi mắt nhìn ngắm khắp nơi, lại phát hiện có điểm khác thường.
Ngoài Phúc An và Phúc Cát, những người luôn đi theo Lý Sách, thực sự còn có một cô gái mặc váy màu xanh lá cây đang khom người như mèo con trong hành lang trên kia loay hoay không biết đang làm gì mà còn không tới hành lễ với nàng.
Thật không biết lễ nghi!
Dư Thanh Yểu thấy công chúa trong lúc bận rộn vẫn còn chú ý tới sự tồn tại của mình làm nàng không khỏi có chút ngây người.
Từ trước đến nay nàng không biết ở chung với những thiên chi kiều nữ như thế nào, hơn nữa kiếp trước Lý Duệ bảo vệ nàng rất chặt chẽ, nàng gần như chưa từng cùng vị công chúa Hoa Xương này gặp mặt qua, chỉ từ miệng của người ngoài biết được công chúa là người kiêu ngạo, là cô nương xinh đẹp nhất ở thành Kim Lăng.
Nhưng nàng là Tần vương phi, là hoàng tẩu của công chúa, được xem như là trưởng bối.
Làm gì có đạo lý nào để trưởng bối hành lễ với tiểu bối.
Mặc dù nàng không quan tâm đến thể diện của chính mình, nàng lại không thể không nghĩ tới Lý Sách.
Lý Sách đã cho phép bọn họ công khai xâm nhập ‘lãnh địa’, Dư Thanh Yểu không thể nhượng bộ với Hoa Xương không thì chính là đem mặt mũi hắn vứt đi.
Lúc này Phúc Cát mới ưỡn thẳng ngực bước ra ngoài, hắng giọng giới thiệu với Hoa Xương: “Công chúa điện hạ, người hiểu lầm to rồi, vị này chính là Tần vương phi!”
“Ngươi là Dư Thanh Yểu?” Hoa Xương vừa nghe Tần vương phi ba chữ này liền tự động khớp mạch, nghĩ đến lúc Tần vương thành thân tiểu tỷ muội của nàng còn khóc muốn chết đi sống lại, nàng bày ra bộ dáng chau màu, chuyển cánh tay từ eo khoanh lên trước ngực, lại nhìn Dư Thanh Yểu từ trên xuống dưới nhiều lần.
Nhưng bộ dáng của Dư Thanh Yểu quả thật không tìm ra được khuyết điểm nào, xét về ngoại hình thì ngay cả nhị tỷ của Hoa Xương, người nàng luôn cho rằng đẹp nhất thiên hạ cũng cùng người này một bên mặt trăng một bên mặt trời khó phân cao thấp.
Nhưng Hoa Xương không muốn nhận thua, cứng rắn kiên cường nói bừa một câu: “Đừng nghĩ rằng Tứ ca ta sẽ vì thành hôn mà yêu loại nữ nhân như ngươi!”
Dư Thanh Yểu lẳng lặng đứng trên hành lang, không có một chút thương tâm nào, giống như lời nói của Hoa Xương không hề làm nàng tổn thương.
Lý Sách có thích nàng hay không, nàng chưa từng để ý.
Điều này làm cho Hoa Xương như đang bấm vào bông, tức giận dậm chân: “Ngươi giả bộ cái gì? Nếu đã không thích tứ ca của ta, sao còn không biết xấu hổ mà muốn gả cho hắn? Hơn nữa, ngươi không phải trước đây còn gần gũi với đại ca sao? Nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ rồi sao!”
Lời nói của công chúa Hoa Xương khiến tất cả mọi người ở đây vểnh tai lên.
Phúc Cát nghe Hoa Xương công chúa dám nói những lời như vậy, không chút nào để ý mặt mũi hoàng thất, đang định lên tiếng cứu giúp nàng, nhưng Phúc An lại ném cho hắn một ánh mắt, rồi lại lắc đầu, làm cho Phúc Cát mất đi thời cơ trả lời.
Dư Thanh Yểu ôm chặt quyển sách trước ngực hít sâu một hơi, Hoa Xương công chúa làm liên lụy đến cả Sở vương lẫn Tần vương, nàng không thể nào tránh né được nữa, nhẹ giọng nói: “Công chúa cẩn thận lời nói, Thanh Yểu đã gả cho Tần vương làm thê tử, kính mong công chúa đừng đem Thanh Yểu cùng hai vị điện hạ nói đùa.”
Nàng ấy không muốn làm cho vấn đề này trở nên quá nghiêm trọng, vì vậy ở cuối giọng nói còn mang một chút tiếng cười.
Như thể công chúa Hoa Xương chỉ là đang nói đùa với nàng ấy.
Công chúa Hoa Xương dù sao cũng chỉ là một người thẳng thắn cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc.
Dư Thanh Yểu cho nàng một cái bậc thang đi xuống chẳng qua là không muốn nàng gây huyên náo ở Lãng viên khiến cả hai bên khó chịu. Dù sao đây vẫn là địa bàn của Tần Vương, nếu như ức hϊếp Dư Thanh Yểu khiến hắn ra mặt thì nàng cũng khó ăn nói.
Nhớ tới đã từng nhìn thấy Thái tử điện hạ ngồi trong đại sảnh, nhìn tấu chương mà không nói lời nào, chỉ thản nhiên mỉm cười với những người bên dưới nhưng lại khiến cả những lão đại thần xảo quyệt sợ đến mức quỳ rạp trên đất.
Đây là lý do tại sao Thái tử luôn mang một bộ dáng tao nhã, ung dung mỉm cười nhưng lại khiến người khác phập phồng lo sợ, không dám khinh thường.
Ngay cả khi hiện tại danh hiệu của hắn thêm một chữ ‘phế’ ở trước.
Đối đầu trực diện với hắn ta chắc chắn không phải là cách tốt.
Hoa Xương chỉ là nói cho thống khoái, cũng không muốn tự mình tìm họa, nhưng nàng lại không muốn mất mặt, thích thú ngẩng mặt lên nói: “Dù ngươi nói như thế nào cũng không có tác dụng gì, chuyện của ngươi cùng đại ca ta ai mà không biết.”
Những lời này cũng không phải nàng bịa ra, đây là chuyện mà ai cũng biết, cho dù nàng có nói cũng không coi là sai!
Dư Thanh Yểu rủ mắt, sắc mặt rất bình tĩnh, thanh âm rất nhu hòa, nhưng trong lời nói mỗi một chữ đều tràn đầy kiên định.
“Công chúa điện hạ, ta avf Sở vương không còn có quan hệ gì nữa.”
Không còn có quan hệ gì nữa.
Lý Duệ đang ở bức bình phong phía cổng sau, từ chiếc bàn hoa văn cửu long hùng vĩ trước mặt nhìn ra, chỉ có thể thoáng nhìn thấy cái bóng mơ hồ.
Nó giống như ánh nến lung linh lay động trong chiếc cốc lưu ly, vẽ ra những màu sắc kỳ dị.
Tràn đầy sự quái đản.
Tuy rằng không nhìn rõ người, nhưng hắn vẫn luôn quen thuộc đối với âm thanh của Dư Thanh Yểu.
Giữa một đám người, hắn có thể không chút khó khăn phân biệt được âm điệu êm dịu nhẹ nhàng chỉ thuộc về riêng nàng, có chút âm sắc riêng của nơi đất Bắc, như làn gió mơn man ngọn cỏ sậy, nhẹ nhàng cào vào đầu tim, có chút hương vị tê dại.
Tuy nhiên, câu nói này lại khiến ngọn lửa đã tắt trong lòng hắn một lần nữa bùng cháy trở lại.
Hắn bắt đầu cảm thấy vô cùng tức giận vì đã tốn bao công sức để đến đây.
“Điện hạ, ra mặt lúc này không phải hay, ở đây đông người, bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm như vậy, khó tránh khỏi sẽ lọt vào tai Quý phi.” Hộ vệ nhắc nhở hắn, chỉ sợ Sở vương mất đi lý trí, không màng cái gì mà xông ra.
Lý Sách sao có thể không biết Hoa Xương làm càn như vậy hắn lộ mặt có chút không thỏa đáng.
Hắn nhắm chặt hai mắt, sau một lúc lâu, rốt cục cất bước rời đi.
Trong sân trước, Phúc Cát ngoài cười mà trong lòng không cười nói: “Công chúa điện hạ an tâm đừng nóng vội, Tần vương điện hạ nói, công chúa là khách quý, nhất định phải để chúng nô tài tiếp đãi chu đáo, đợi người nghỉ ngơi xong nhất định sẽ qua.”
Dư Thanh Yểu thầm nghĩ, vừa rồi Lý Sách không có hứng thú, bộ dáng tựa như cũng không muốn tới.
Tuy nhiên, Phúc An lại biết rõ, Phúc Cát mặt không đổi sắc nói đối không phải lần một lần hai, mà cách đối phó hiệu quả nhất với Hoa Xương chính là người không ai dịch chuyển được Tần Vương đi ra ngoài.
Quả nhiên, khi công chúa Hoa Xương nghe tin Tần vương sắp đến, nàng không thể ở lại lâu hơn được nữa.
Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Hừ, ngươi đừng có lừa gạt ta, Tứ ca yêu thích nhất là nơi yên tĩnh, làm sao có thể đến những nơi lộn xộn ồn ào như này được.”
“Tuy rằng Điện hạ thích yên tĩnh, nhưng dù sao công chúa không giống những người khác, về tình về lý Điện hạ vẫn nên ra ngoài gặp người.” Phúc An tiếp lời Phúc Cát nói thêm.
Lúc này Hoa Xương công chúa hoàn toàn nhíu mày, nhìn xung quanh, thấy những người làm vườn kia đều đã dừng công việc trong tay, đều đang hóng chuyện, tức giận nói: “Các ngươi nhìn cái gì, còn không mau đào đi? Bổn công chúa không có nhiều thời gian như vậy để ở cùng các ngươi!”
Trên thực tế, tám cây hoa trà đã đào gần hết, nhưng bọn họ còn chưa kịp thu dọn sân vườn, Hoa Xương công chúa đã vén váy yêu cầu bọn họ đem theo đồ đạc rời đi, chỉ sợ muộn một chút nữa sẽ thật sự đυ.ng phải Tần vương.
Một đám người ầm ĩ rời đi, chỉ còn lại Dư Thanh Yểu, Phúc Cát và Phúc An khổ não nhìn tàn cuộc ở tiền viện.
“Ngày mai nô tài và Phúc Cát sẽ tới quét dọn, Vương phi nên về sớm nghỉ ngơi đi.” Phúc An tính toán một chút, thu dọn chỗ này hai người chắc sẽ mất khoảng một ngày.
Phúc Cát khom người giúp Dư Thanh Yểu cùng nhau nhặt sách, gật đầu nói: “Đúng vậy, Vương phi, việc này giao cho chúng nô tài là được.”
Nhưng Dư Thanh Yểu bỗng nhiên ngóc đầu dậy, chỉ vào mảnh đất mới bị lật lên nói: “Ta muốn mảnh đất này, được không?”
Phúc An Phúc Cát còn chưa kịp đáp lời, đột nhiên có người đang khoanh tay mà đứng.
“Nàng muốn cái gì?” Một giọng nói ấm áp từ phía sau truyền đến.
Du Thanh Yểu vô thức mím môi khẩn trương, khuôn mặt nhỏ từ từ quay lại.
Hóa ra không chỉ có Hoa Xương công chúa sợ hắn, mà trong lòng nàng cũng có chút sợ hãi, không biết nên diễn tả cảm giác này như thế nào, dường như Lý Sách sinh ra đã có khí chất chế ngự nên tại nơi tầm mắt hắn đặt xuống không ai không dám thần phục.
Dư Thanh Yểu hai tay cầm cuốn sách cổ có bìa hai mặt đều ố vàng, ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên nhìn chàng trai vai rộng eo hẹp từng bước một tiến lại gần.
Hắn căn bản còn chưa tắm hay thay quần áo, vẫn còn mặc đồng phục cưỡi ngựa bắn cung lúc nãy.
“Điện hạ.” Phúc Cát Phúc An đồng thời hướng hắn hành lễ.
Lý Sách đi đến bên cạnh Du Thanh Yểu và nhìn xuống.
Khung cảnh này thực sự rất hỗn loạn.
Xem ra Hoa Xương không có đào đi tám cây, mà là đào mộ ở chỗ này.
Lý Sách hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Dư Thanh Yểu thấy Lý Sách xem xong đất, liền quay sang nhìn nàng, mới nhận ra rằng hắn là vì lo lắng xem nàng có chuyện gì không mới đến đây.
Du Thanh Yểu lắc lắc đầu không có ý định nói với Lý Sách những gì Công chúa Hoa Xương đã nói: “...Thần thϊếp không sao.”
Lý Sách ‘ừm’ một tiếng, lại hỏi: “Vậy nàng vừa rồi nói muốn mảnh đất, là để làm cái gì?”
Trên mặt Dư Thanh Yểu đột nhiên hiện lên một tầng ửng hồng, phảng phất như có một tầng son phấn.
“Thần thϊếp lúc ở Dao Thành, bởi vì buồn chán sẽ thường ở trong sân trồng một ít trái cây cùng rau củ, vừa có thể ngắm, vừa có thể thể ăn...”
Đất ở Dao Thành cằn cỗi sản vật không nhiều, phụ thân Dư Thanh Yểu đã tốn rất nhiều công sức để vận chuyển những xe đất trồng trọt từ nơi khác đến để thay thế đất cát địa phương trong sân, cho người thể tưới nước trồng cây, làm món ăn, tận lực thỏa mãn cái bụng háu ăn của con gái.
Du Thanh Yểu từ nhỏ đã rất thích xem những người hầu chăm sóc vườn rau trong viện nên khi nhìn thấy đất đai màu mỡ trong cung, nàng không tránh khỏi động lòng, nhưng Lý Sách đứng bên cạnh nàng, vẻ ngoài lạnh lùng tuấn tú, nàng lại cảm thấy rằng yêu cầu này của nàng ấy có chút mất mặt.
Lông mi nàng rủ xuống, bàn tay cầm sách cổ dùng một chút lực, những đốt xương mảnh khảnh trên mu bàn tay giống như dây đàn đột nhiên bị kéo căng, nàng vừa căng thẳng vừa khẩn trương, cúi thấp đầu xuống, cánh môi mấp máy vài cái: “Không phải là...”
Lý Sách nhìn chằm chằm vào những chùm lông tơ nằm trên đỉnh đầu, giống như là cây xấu hổ, rụt rè chỉ sợ một chút gió thổi cỏ lay sẽ làm phiến lá thu lại.
“Có thể.”
Hai chữ vừa dứt, Lý Sách đã thấy cái cây xấu hổ kia xòe ra tất cả phiến lá.
Dư Thanh Yểu ngẩn khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt sáng ngời.
“Thật sự có thể sao?”
Lý Sách không khỏi thất thần một lát.
Trong lòng thầm suy nghĩ.
Mảnh đất này đã đủ chưa?