Thành Hôn Với Phế Thái Tử Sau Khi Trọng Sinh

Chương 9: Điểm tâm

Muốn cái gì à?

Dư Thanh Yểu ngẩn ra, lời nói của hắn khiến nàng vô thức nghĩ đến con chim mình nhìn thấy trong sân sáng nay.

Đây là chuẩn bị đuổi nàng đi sao?

Những lời này khiến Dư Thanh Yểu bừng tỉnh, đôi mắt đột nhiên mở to, đang muốn xin Lý Sách đừng đuổi nàng đi, bỗng nhiên nhớ tới khi mới thành thân, Lý Sách từng nói với nàng: “Chỉ cần nàng muốn, ta đều có thể đáp ứng.”

Nàng dời mắt, nhìn Lý Sách.

Cho dù ở nơi ánh sáng không đầy đủ, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi của hắn vẫn lộ rõ đường nét ưu tú, người nhìn sẽ cảm thấy không sắc sảo cũng không cứng rắn, nhưng mỗi một tấc đường cong đều vừa vặn vô cùng, toát ra vẻ ôn hòa lại không thiếu đi khí chất trang nghiêm.

Bị tước đi thân phận thái tử, bị giam cầm trong Lãng viên, hắn cũng không buồn không giận, vẫn một mực cam chịu, mỗi ngày bắt đầu cuộc sống một cách quy luật, đọc sách viết chữ như thường.

Một người bình tĩnh và lãnh đạm như thế, chắc chắn có thể thực hiện những gì mình đã nói ra, vả lại, hiện giờ nàng cũng không đáng để hắn phải nói dối.

Kể cả hắn không hứa với nàng điều gì thì cũng là điều bình thường.

Lý Sách bị nàng nhìn chằm chằm, cảm thấy hiện giờ hắn có nói gì đi nữa nàng chắc chắn cũng sẽ tin tưởng.

Hắn cúi đầu nhìn “tiểu thê tử” trước mặt, tuy rằng chỉ mới ở chung có mấy ngày ngắn ngủi nhưng hắn thật lòng muốn chăm sóc nàng, tuy hiện giờ đã không còn là thái tử quyền lực ngập trời như trước kia, điều hắn có thể làm vẫn vượt xa người thường.

An bài cho nàng tử tế hoàn toàn không phải vấn đề.

Dư Thanh Yểu không biết suy nghĩ trong lòng Lý Sách, nàng đã quyết định phải ở lại Lãng viên, nhưng giờ Lý Sách đã mở miệng, nếu nàng còn không đi thì có vẻ thất lễ quá, chỉ có thể miễn cưỡng làm mặt lạnh không cảm xúc, bất an hỏi: "Ta, ta muốn ăn bạch ngọc cao, có thể chứ?"

"Bạch ngọc cao?"

Câu trả lời nằm ngoài dự kiến của Lý Sách khiến hắn hơi bất ngờ.

"Ở khu chợ phía đông thành Kim Lăng có một tiệm bán điểm tâm nho nhỏ, điểm tâm mua ở đó rất ngon, mặc dù là trước khi chết. . . "

Dư Thanh Yểu đang nói thì ngưng bặt, Lý Sách cũng đã nghe rõ câu nói vừa rồi...

Nàng chỉ đành cắn răng suy nghĩ, nói nốt: “.... Điểm tâm ở đó thật sự là quá ngon, nên ai ăn rồi cũng sẽ nhớ mãi dư vị tới lúc chết.”

Lý Sách không khỏi bật cười thành tiếng.

Dư Thanh Yểu nhìn hắn, cũng cười theo.

Nàng không hay cười, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ thận trọng, cứ như bị bao phủ bởi một lớp màn đen, ngăn cách với thế giới bên ngoài, hiện giờ cười rộ lên, giống như là tia nắng ban mai ấm áp phá tan màn đêm, chiếu rọi lên vạn vật.

Như tia nắng đầu tiên của mùa xuân, làm tan đi băng tuyết lạnh lẽo, đẹp không sao tả xiết.

Điều này không hiểu sao lại khiến người ta nhớ đến Chu U Vương, vì một nụ cười của mỹ nhân mà gánh trên lưng bêu danh muôn đời.

Nhưng không thể phủ nhận trên đời có nhiều mỹ nhân, chỉ liếc mắt đầu tiên đã làm người ta mê đắm.

Phúc Cát lặng lẽ quay lại, lúc nãy hắn đang đi, thấy Phúc An cứ dáo dác nhìn quanh, đoán là có biến nên mới đi theo, đến đây thì thấy một đôi bích nhân đang đứng cuối hành lang.

Chàng trai thân như trúc, vóc người cao gầy, cô gái yểu điệu thướt tha, lả lướt động lòng người, hai người đứng dưới mái hiên rợp bóng cây, nhìn đúng là cảnh đẹp ý vui.

"Điện hạ chúng ta tốt với vương phi thật, chưa từng thấy ngài ấy có vẻ mặt ôn hòa, kiên nhẫn như vậy với cô nương nhà ai, đúng rồi huynh trưởng, hôm nay điện hạ tìm vương phi để nói chuyện gì vậy?" Phúc Cát che miệng, cười đến nỗi mắt đã híp thành vầng trăng lưỡi liềm.

Phúc An: ". . . "

Phúc Cát Tự bổ não một lúc, vỗ vai Phúc An kích động nói: "Có phải điện hạ giác ngộ ra rồi không. Nên ngài ấy giờ muốn nói với vương phi, rằng muốn sống với vương phi cả đời. Lãng viên của chúng ta tuy nhỏ, nhưng cũng không kém chút nào, tới khi điện hạ rước được mỹ nhân về rồi, lúc hai người thành thân, trang trí thêm chút nến chút hoa đảm bảo sẽ đẹp lung linh, rồi hai người sẽ động phòng hoa chúc, sinh tiểu hoàng tôn, ta và huynh sẽ phụ trách trông coi tiểu hoàng tôn."

Phúc Yên thở dài thật mạnh, không lưu tình chút nào đánh tan vọng tưởng của Phúc Cát, lạnh lùng xen vào: "Điện hạ muốn đưa vương phi ra khỏi Lãng viên."

"Huynh nhìn dung mạo của điện hạ và vương phi đi, sinh tiểu hoàng tốt tất nhiên là sẽ có giá trị nhan sắc vượt xa người thường, nói không chừng đến lúc đó, bệ hạ nhìn thấy tiểu hoàng tôn cũng phải mềm lòng, điện hạ cũng được miễn tội. . . . . ."

Phúc Cát đang tự suy diễn , chậm nửa nhịp mới phản ứng lời Phúc An nói, nhất thời kinh hãi, thất thanh: "Cái gì? Ra...,ưm!"

Phúc An bị hắn dọa giật mình, nhưng may đã có kinh nghiệm từ lâu, nhanh chóng đưa ra quyết định bịt chặt miệng hắn, khi nào hắn bình tĩnh lại thì thả ra.

Hai huynh đệ trừng mắt nhìn nhau, huynh nhìn ta ta nhìn huynh.

Tần vương bên kia đã ngừng trò chuyện, chuẩn bị bước tới đây, hai người đều đã chuẩn bị nghe trách phạt.

Đợi hồi lâu, không nghe thấy động tĩnh gì, cả hai lặng lẽ ngẩng đầu.

Chỉ thấy Tần vương đang đứng trước mặt nhưng không biết linh hồn đã bay tới tận đâu rồi, ngơ ngơ ngác ngác.

Phúc Cát dùng khủy tay huých huynh trưởng, nhỏ giọng: “Điện hạ chúng ta bị sao đây, hay do hôm nay nắng gắt, điện hạ cảm nắng?”

Phúc An cũng dùng khủy tay ngăn lại, đè chặt ta hắn ra phía sau, gằn giọng: “Đệ câm miệng đi.”

Phúc cát không tình nguyện “Ò” một tiếng, nhấc chân, nghe lời lui về phía sau.

Rõ ràng bình thường hắn đi đến đâu cũng được mọi người chú ý, sao hôm nay điện hạ lại như không thấy hắn vậy.

"Điện hạ có gì sai bảo, nô tài xử lý ngay?" Phúc An tiến lên chắp tay.

"Ừ." Lý Sách lấy lại tinh thần, ánh mắt dừng trên người Phúc An, hơi suy nghĩ, mới phân phó: "Ngươi cũng đã quen biết thái giám chuyên ra ngoài mua đồ Hồ Lương rồi, ngày mai ngươi bảo hắn, đến khu chợ phía đông mua về một hộp bạch ngọc cao."

"Bạch ngọc cao?" Người bình thường luôn bình tĩnh như Phúc An cũng giật thót mình, thảng thốt hỏi lại.

Hắn cũng không phải tên ngốc Phúc Cát, hắn ngẫm lại một lúc đã hiểu ra: "Điện hạ vẫn chưa nói với vương phi việc xuất cung sao?"

Lý Sách lước qua hai huynh đệ họ như không thấy, bước đến thư án, cầm tờ giấy đã bị mực thấm ướt lên, nói: “Quên mất, các ngươi lui ra đi.”

Quên mất?

Phúc An cảm thấy có gì đó không đúng lắm, còn định hỏi thêm, nhưng điện hạ nói lui đi, hắn cũng chỉ đành im miệng.

"Huynh trưởng, điện hạ chúng ta trước nay làm việc nghiêm cẩn, chưa từng có sai sót, sao lần này lại quên mất chuyện quan trọng như vậy. Có gì đó không bình thường nha!"

"Ngu xuẩn, biết không tầm thường mà đệ còn dám nói!"

"Nếu không tầm thường vì sao lại không thể nói? Chẳng lẽ chuyện này có gì bí mật không thể để người khác biết?!"

". . .”

"Bộ dáng ngẩn ngơ lúc nãy của điện hạ chúng ta cũng rất kỳ lạ, ta có nên đi mời thái y đến khám cho ngài ấy không nhỉ?"

". . ."

"Hay là ngài ấy có tâm sự, ta nghe nói tâm bệnh còn khó chữa hơn nhiều . . . Huynh trưởng! Huynh trưởng! Ngươi sao lại chạy nhanh thế làm gì!"

"..."

Lý Sách tựa vào ghế bành, ngón tay thon dài day day mi tâm, tiếng ồn ào bên tai cuối cùng cũng biến mất, may mà Phúc An chạy nhanh, Phúc Cát đuổi theo hắn, nhanh chóng biến đi.

Hắn vừa mở mắt, xuyên qua tán cây um tùm của cây bạch quả, từng tia nắng đua nhau nhảy nhót, như một vùng sao trời lấp lánh, đẹp lóa mắt.

Hắn thật sự đã quên mất.

Trong khoảnh khắc kia, trong đầu hắn chỉ còn lại đôi mắt trong vắt như làn nước mùa thu và nụ cười rực rỡ của nàng, còn nhớ được gì khác nữa đâu.

Hắn không còn nghĩ đến được mất, không còn nghĩ xem mình có ích kỷ hay không nữa.

Tất cả lý trí và sự kiềm chế đều biến thành một từ:

"Được."

Một chữ này như cánh của, mở ra, dòng suy nghĩ hỗn loạn bị hắn giấu kín trong lòng cứ vậy mà ào ào tràn ra.

Một cảm giác sợ hãi và. . . kỳ vọng dần lớn lên.