“Tự ca!”
Trong đám người bỗng nhiên có người cao giọng to một kêu, Vân Tự Bạch quét mắt về phía kia, liền thấy Trần Hàm đang bưng một chén cháo, tùy tiện hướng về phía bọn họ vẫy tay.
Điền Đạn tránh sau bóng dáng của cô ấy, đầu đầy mồ hôi lạnh, thoạt nhìn có chút suy yếu.
Kiều Hoài bước đi qua, một chút cũng không khách khí hỏi: “Các ngươi như thế nào lại ở đây?”
Cảm giác ngữ khí nói chuyện của “Tự ca” có chút bất đồng, Trần Hàm liền ngẩn người.
Vân Tự Bạch trong lòng hiểu rõ, đá nhẹ một chân của Kiều Hoài, mở miệng chính là ngữ khí được nuông chiều của Kiều Hoài: “Còn phải hỏi sao, vừa nhìn thấy đã biết là hai người bọn họ theo người đưa cơm đi tới nơi này.”
Kiều Hoài thu được ám chỉ không thể OOC, không tình nguyện mà điều chỉnh biểu tình, nghiêm túc sắm vai “Vân Tự Bạch”.
“Ngươi nói không sai, chúng ta là đi theo tới nơi này, thấy người đưa cơm đã đi vào bên trong, hai chúng tôi lại khát đến không chịu được, vừa kịp lúc xếp hàng muốn uống chén cháo.” Trần Hàm khi nói chuyện, theo thói quen mà nhìn “Vân Tự Bạch”: “Có thể là trấn trưởng đồng tình bà cụ một thân một mình, mới cho người đưa cơm cho bà ấy.”
Kiều Hoài bị nàng nhìn đến cả người khó chịu, không quá tự nhiên mà chuyển hướng sang Điền Đạn: “Ngươi cũng thấy vậy sao?”
Điền Đạn lắc lắc đầu: “Trấn trên không có khả năng chỉ có một người già không còn người thân nào, nhưng trấn trưởng chỉ đưa cơm cho mỗi bà cụ.”
Trần Hàm uống xong cháo, thả tay xuống: “Vấn đề lại quay về điểm xuất phát, vì cái gì trấn trưởng lại đưa cơm cho bà cụ?”
Vân Tự Bạch nhìn lướt qua đám người, bình tĩnh mà nói: “Ở đây nhiều người phức tạp, chúng ta trở về lại nói.”
Trần Hàm gật gật đầu, đem chén của hai người trả về, hỏi: “Tự ca, chúng ta hiện tại quay lại nhà trọ?”
Vân Tự Bạch theo bản năng muốn đáp lời, sau đó phản ứng lại vỗ vỗ tay Kiều Hoài.
Kiều Hoài hừ hừ, làm bộ làm tịch mà thanh thanh giọng nói: “Kiều Hoài, ngươi nói muốn đi đâu?”
Sử dụng cơ thể của người khác rồi kêu tên của mình, còn rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Vân Tự Bạch nhìn về phía Trần Hàm: “Ngươi cùng Điền Đạn nhà trọ trước, ta cùng…… Tự ca lại đi một chuyến đến chỗ cái giếng.”
“Ân?!” Trần Hàm đôi mắt trừng lớn: “Ngươi còn trở về đó làm cái gì? Bà cụ khẳng định không muốn gặp ngươi, đi một chuyến đến giếng mới quay trở lại nhà trọ thì sẽ rất trễ, rất nguy hiểm đó?”
Vân Tự Bạch nói: “Ta có chừng mực.”
“Ngươi có chuyện náo mà đúng mực đâu a!” Trần Hàm ngồi xổm trước mặt Vân Tự Bạch, nhéo khuôn mặt trắng nõn của hắn: “Ngươi cái xú tiểu quỷ này, không cần làm bộ mặt người lớn với ta.”
Kiều Hoài vui sướиɠ khi người khác gặp họa mà đổ thêm dầu vào lửa: “Có nghe hay không a, xú tiểu quỷ?”
Vân Tự Bạch cảnh cáo mà liếc mắt nhìn Kiều Hoài một cái, đẩy tay Trần Hàm ra.
“Tuy rằng ngươi một chút cũng không đáng yêu, nhưng cảm giác khi sờ rất tốt a.” Trần Hàm nói xong lại duỗi ra ma trảo.