Phong Sanh nhún vai, dùng một loại ngữ khí “Ngươi đã chọn sai đội” nói: “Trò chơi thế giới thực tàn nhẫn, thiện lương là loại đồ vật vô dụng nhất.”
Thấy hai người đi xa, Trần Hàm sờ cằm hỏi Vân Tự Bạch: “Chúng ta đi đâu đây?”
Vân Tự Bạch đã sớm có tính toán: “Đi tìm cái giếng kia.”
“Cái giếng á?” Trần Hàm đôi mắt trừng lớn: “Không phải là cái giếng đã có người chết kia đó chứ?!”
Vân Tự Bạch “Ân” một tiếng, Trần Hàm sắc mặt lại trắng một ít, cậu bé xinh đẹp phía sau phản ứng lại hoàn toàn đối lập với cô, mặt đầy hưng phấn.
Vân Tự Bạch hỏi hắn: “Ngươi tên là gì?”
Cậu bé liếc nhìn Vân Tự Bạch, dùng đầu ngón tay dính máu ở trên mặt bàn viết hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Kiều Hoài”.
“Dễ nghe.” Vân Tự Bạch khen một câu, sau đó tìm ông chủ nhà trọ để muốn một tấm bản đồ sơ lược của trấn Hoạt Tỉnh, làm ông chủ chỉ ra vị trí cụ thể của cái giếng, sau đó tìm một cơ hội đi kiểm tra hai cổ thi thể sau đó liền bị tiểu nhị kéo đi.
Không tìm được, trong lòng hắn có chút nghi ngờ, cầm bản đồ trở lại phòng khách, mang theo mấy người xuất phát.
Trên đường Vân Tự Bạch hỏi mấy NPC người qua đường về câu chuyện của cái giếng, cách nói người qua đường cùng với ông chủ nhà trọ hoàn toàn trùng khớp.
Tới gần giữa trưa, cuối cùng bọn họ đã tìm được cái giếng đó, các gia đình phụ cận đều đã dọn đi, trên nóc nhà cỏ dại mọc tươi tốt, nấm mốc trải rộng, mái hiên âm u ẩm ướt biến thành nơi ở của quạ đen cùng bầy nhện.
Giếng ở ngay trên đất trống, nắp giếng kết hợp với máy bơm nước đã vỡ thành mấy khối, được đặt ở một bên, từ xa nhìn qua đó, miệng giếng giống như một con mắt lớn, với vực sâu không nhìn thấy đáy.
“Có cảm giác nơi này âm u trầm trầm……” Trần Hàm xoa xoa cánh tay.
Kiều Hoài giống như không có cảm xúc sợ hãi, gấp không chờ nổi mà chạy đến bên cạnh giếng, đôi tay đặt trên thành miệng giếng nhìn xuống xem, đầu nhỏ đều vùi cả vào trong giếng.
Vân Tự Bạch nắm cổ áo của Kiều Hoài, đem hắn xách trở về.
Kiều Hoài nghiêng đầu nhìn Vân Tự Bạch, chớp chớp đôi mắt giống như viên pha lê.
Vân Tự Bạch hiểu rõ: “Nhìn thấy cái gì?”
“Một người phụ nữ mặc hồng y, ngâm mình ở trong nước, ngẩng đầu lên nhìn ta, cười.”
Kiều Hoài miêu tả hồng y nữ nhân rất giống với Lý quả phụ.
Vân Tự Bạch thả Kiều Hoài sang bên cạnh, nhìn xuống dưới giếng.
Giếng rất sâu, không khí râm mát ập vào trước mặt, trên vách trường giếng ẩm ướt mọc đầy rêu xanh cùng cỏ dại, mặt nước bình tĩnh không gợn sóng, chỉ có ảnh ngược của hắn, không nhìn thấy người phụ nữ trong miệng Kiều Hoài.
Kiều Hoài tìm không thấy hồng y nữ nhân nữa, ai oán mà nhìn Vân Tự Bạch: “Ngươi đem nàng dọa chạy rồi.”
Vân Tự Bạch: “?”
Chỉ đứng ở bên cạnh giếng, liền phải cõng nồi từ trên trời rớt xuống.
Kiều Hoài bĩu môi, tiếp tục ghé vào bên cạnh thành giếng nhìn xuống.