Đạo cụ nếu có thể được trói định một lần nữa, có nghĩa trong tương lai cũng có thể sẽ bị cướp đoạt. Phó bản còn có những người chơi khác không biết sâu cạn thế nào, hắn không thể không cẩn thận một chút.
Qua gần một giờ, mọi người nối tiếp nhau rời giường, âm thanh mở cửa hết đợt này đến đợt khác.
Mở đầu ngày một ngày mới trong tiếng thét chói tai ngắn ngủi, mọi người càng nghị luận càng thêm cao trào.
“Có người chết!!”
“Cách chết của người này như vậy cũng quá thảm rồi?”
“Ngày hôm qua ta nghe được âm thanh gõ cửa, nhưng không tỉnh lại.”
“Ta động tĩnh gì cũng không nghe thấy a……”
“Có người chết ở trước cửa, khách trọ ở căn phòng này cũng quá xui xẻo.”
“Vị người chết này không phải càng xui xẻo hơn sao? Cũng không biết là trong đây sau khi đã chết thì sẽ thế nào.”
Vân Tự Bạch đứng ở góc tường nghe trong chốc lát, đánh giá nếu ngay thời điểm này đi ra ngoài sẽ có thể gặp mặt được các người chơi khác. Kéo cùng viên đá giấu ở trong tay áo, cọ sạch sẽ đế giày bị dính nước, sửa lại tóc, chậm rì rì mà đẩy cửa ra.
Trên hành lang đứng vài người, xa xa vây quanh chỗ thi thể mà thảo luận, hành lang rộng lớn, dù người không ít nhưng cũng không có vẻ bị chen chúc.
Cửa vừa mở ra, lực chú ý của bọn họ liền nhanh chóng chuyển tới trên người Vân Tự Bạch.
Vân Tự Bạch nhìn thoáng qua thi thể, đuôi mắt liếc một cái, trong mắt toát ra thần sắc sợ hãi thập phần tự nhiên, sau đó như không đành lòng mà dịch khai tầm mắt: “Đây là có chuyện gì?”
Đôi mắt buông xuống, gương mặt thanh tuấn mang theo vài phần thương hại, mỗi một tiếng nói mỗi một cử động đều như một thư sinh ôn nhuận như ngọc, làm người khác vô thức mà bỏ đi sự đề phòng.
Vài vị người chơi nhìn đến gương mặt của Vân Tự Bạch, đều có chút kinh diễm.
Một cô gái trẻ tuổi có gương mặt diễm lệ đối với hắn cười cười, ôn nhu hỏi: “Ngươi cũng là người chơi?”
Cô gái trẻ lại hỏi: “Ngươi cách địa điểm phát sinh sự việc gần nhất, đêm qua có nghe được âm thanh gì sao?”
Vân Tự Bạch lắc lắc đầu: “Tối hôm qua từ rất sớm ta đã đi ngủ rồi, cái gì cũng không nghe thấy.”
Tác giả có lời muốn nói: Oán linh: Ta tin ngươi thì ta là quỷ.
“Mới sáng sớm đã ồn muốn chết, có bệnh?” Lại một cánh cửa rộng mở, có người vừa ngáp vừa đi ra, âm thanh lười biếng.
Hành lang người sôi nổi ghé mắt, thấy một cậu bé khoảng chừng mười tuổi đứng ở cạnh cửa, hắn một một bộ tây trang nhỏ, tóc quăn màu hạt dẻ, xinh đẹp giống như búp bê sứ, chỉ là ánh mắt tối tăm, thần thái hoàn toàn không giống một đứa con nít nên có.
Có người nhăn mày: “Xú tiểu quỷ, nói chuyện như thế đó hả?”
Một người khác chú ý tới băng vải trên cổ và trên tay cậu bé, thấp giọng hỏi câu: “Này…… Cậu bé này là NPC hay là người chơi vậy?”
Đứa trẻ không để ý tới bọn họ, sau khi ở trong không khí ngửi được ngửi được dày đặc, đôi mắt đang khép hờ liền mở to.