Sau đó tiểu nhị của nhà trọ liền đưa cơm lên phòng như đã nói, tặng kèm một bình nước trà. Vân Tự Bạch liếc mắt ngó bình trà kia một cái, không có động vào, chỉ ăn một ít bánh mì cùng với trái cây.
Hơn 9 giờ tối, bên ngoài nhà trọ bỗng nhiên ầm ĩ lên, Vân Tự Bạch nghe được tiếng đập cửa kịch liệt từ cửa chính.
Hắn mở một cánh cửa sổ, lặng yên không một tiếng động nhìn ra phía bên ngoài.
Trước cửa nhà trọ đứng bốn người, có cả nam lẫn nữ, bọn họ đang đập vào cánh cửa gỗ phát ra tiếng vang "bang bang".
“Mở cửa! Mở cửa!!” Người đàn ông cao lớn có giọng nói to la lên: “Ông chủ, chúng tôi muốn dừng chân!”
Ông chủ nâng cao giọng đáp trở về một câu: “Trong tiệm đã trụ đủ người, các ngươi đi thôi.”
Người phụ nữ trẻ cầu xin nói: “Làm chúng tôi vào đi mà! Chúng tôi ngồi cả đêm ở đại sảnh cũng được!”
Ông chủ không hề dao động: “Các ngươi nếu không đi, tôi sẽ gọi tiểu nhị ra đuổi người!”
Bốn người này khả năng cũng là ngưởi chơi, Vân Tự Bạch ở trong lòng đưa ra kết luận, đóng cửa sổ lại, mặc kệ sự ồn ào náo động dưới lầu.
Trải giường chiếu, khóa cửa, tắt đèn, cầm theo cây kéo thổ hào, nằm xuống.
Đêm đã khuya, không nghỉ ngơi sẽ tiêu hao thể lực cùng tinh thần, nếu gặp phải tình cảnh xấu sẽ càng nguy hiểm.
Cảm giác mỏi mệt kéo tới, Vân Tự Bạch rất nhanh đã tiến vào giấc ngủ.
Nửa đêm tỉnh giấc, hắn nghe được tiếng mưa rơi tí tách tí tách, hắn ngủ rất nông, nên thanh tỉnh cũng nhanh.
Ở nơi nào đó trong phòng đang bị dột, phát ra âm thanh thanh thúy "tí tách", phảng phất trong phòng ngoài phòng đều có mưa rơi xuống.
“Tháp tháp…… Tháp……” Tiếng bước chân từ xa vang lên ngày một gần hơn, có người đang chạy ở trên hành lang, hoảng loạn thở dồn dập.
“Đừng đi theo ta!! Đừng lại gần đây!! Đừng……” Ngoài cửa truyền đến giọng của người đàn ông đang hoảng sợ cực độ, thở hổn hển, giọng nói run run khóc nức nở: “Cứu mạng!! Ô ô…… Có ai không cứu tôi với!!”
Lẫn trong âm thanh người đàn ông cầu cứu, còn có tiếng cười hỗn loạn khϊếp người, Vân Tự Bạch nghe được liền tê dại da đầu, tay nắm chặt kéo, im lặng đứng dậy.
Nam nhân như đang bị đồ vật khủng bố đuổi theo, trốn không thể trốn, hắn một đường chạy một đường gõ cửa phòng: “Mở cửa! Mở cửa!! Cứu tôi với!!”
Động tĩnh rất lớn, nhưng không có một cánh cửa nào vì hắn mà mở rộng.
“Phanh!”
Một tiếng vang lớn, Vân Tự Bạch nhìn thấy một đôi tay đè lên trên cánh cửa gỗ được khảm kính mờ, suýt nữa đã đập vỡ kính.
Người đàn ông không còn kêu cứu nữa, trong cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thiết như sắp chết, đôi tay kia vô lực mà trượt xuống, ở trên cửa sổ lưu lại vài dấu vết thấm ướt uốn lượn.
Ngay sau đó, Vân Tự Bạch nghe được tiếng vũ khí sắc bén nào đó cắt qua da thịt “Roẹt roẹt”, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp không ngừng, dần dần nhỏ đi.