Tôi, Một Cái Cây Thành Tinh

Chương 18

Tôi sắp nở hoa rồi.

Đây là lời của dòng tộc kỳ lân nói với mọi người.

Để bông hoa đầu tiên không bị người khác thấy trước, chó bế tôi vào phòng.

Sau đó giương mắt chờ.

Tôi thấy hơi khó chịu, cả người cứ khô nóng, liền cởϊ áσ ngoài ra.

Chó cứ mở to mắt cún trông mong nhìn tôi.

Nói thật tôi cũng không biết mình khi nào sẽ nở hoa, thế nên tôi đánh lạc hướng chó.

Tôi kể cho chó nghe về kinh nghiệm sống năm trăm năm của tôi.

Chó cũng kể cho tôi nghe về kinh nghiệm xưng bá võ lâm năm mươi năm của chó.

Thế nên cho đến giờ tôi mới biết, thì ra chó nhỏ tuổi hơn tôi.

Người dân tinh hệ này trung bình cũng chỉ sống được có hai trăm năm.

Vậy tôi thì sao?

Tôi sống được tới khi nào?

Sao tôi lại sống lâu như thế?

Sao tất cả mọi người đều chết rồi, tôi lại không chết?

Chó nói, “Có lẽ tôi là một món quà của tạo hóa.”

Tôi lại nói, “Tôi không muốn là một món quà.”

“Vậy thì sau này anh đi tới đâu đều mang em theo.” Chó bảo, “Cái chết cũng không thể làm chúng ta chia lìa.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Sau đó chó bắt đầu cởϊ qυầи áo của tôi.

Tôi cũng học theo cởϊ qυầи áo của chó.

Hắn nói, “Vợ ơi, em thật đẹp.”

Tôi cũng nói, “Anh cũng rất đẹp.”

Da thịt màu đồng rắn chắc, có vài vết sẹo lồi lõm.

Nhưng vẫn rất đẹp.

Thế nên chúng tôi làm vài chuyện mà theo chó nói là chỉ người lớn mới có thể làm.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy, nước thải chó cũng không có dễ ăn.

JJ của chó cũng không có sạch gì mấy, thải ra rất nhiều thứ kỳ lạ.

Tôi rất mệt.

Tôi hút không nổi nữa rồi.

.............................

Tôi sắp nở hoa rồi.

Đây là lời của dòng tộc kỳ lân nói với mọi người.

Để bông hoa đầu tiên không bị người khác thấy trước, chó bế tôi vào phòng.

Sau đó giương mắt chờ.

Tôi thấy hơi khó chịu, cả người cứ khô nóng, liền cởϊ áσ ngoài ra.

Chó cứ mở to mắt cún trông mong nhìn tôi.

Nói thật tôi cũng không biết mình khi nào sẽ nở hoa, thế nên tôi đánh lạc hướng chó.

Tôi kể cho chó nghe về kinh nghiệm sống năm trăm năm của tôi.

Chó cũng kể cho tôi nghe về kinh nghiệm xưng bá võ lâm năm mươi năm của chó.

Thế nên cho đến giờ tôi mới biết, thì ra chó nhỏ tuổi hơn tôi.

Người dân tinh hệ này trung bình cũng chỉ sống được có hai trăm năm.

Vậy tôi thì sao?

Tôi sống được tới khi nào?

Sao tôi lại sống lâu như thế?

Sao tất cả mọi người đều chết rồi, tôi lại không chết?

Chó nói, “Có lẽ tôi là một món quà của tạo hóa.”

Tôi lại nói, “Tôi không muốn là một món quà.”

“Vậy thì sau này anh đi tới đâu đều mang em theo.” Chó bảo, “Cái chết cũng không thể làm chúng ta chia lìa.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Sau đó chó bắt đầu cởϊ qυầи áo của tôi.

Tôi cũng học theo cởϊ qυầи áo của chó.

Hắn nói, “Vợ ơi, em thật đẹp.”

Tôi cũng nói, “Anh cũng rất đẹp.”

Da thịt màu đồng rắn chắc, có vài vết sẹo lồi lõm.

Nhưng vẫn rất đẹp.

Thế nên chúng tôi làm vài chuyện mà theo chó nói là chỉ người lớn mới có thể làm.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy, nước thải chó cũng không có dễ ăn.

JJ của chó cũng không có sạch gì mấy, thải ra rất nhiều thứ kỳ lạ.

Tôi rất mệt.

Tôi hút không nổi nữa rồi.