Thật lòng mà nói thì, tôi cảm thấy cũng thường thôi.
Quen rồi.
Cũng không có khổ.
Dù sao chó lúc nào cũng là bên bình an vô sự, đến một cọng lông cũng không mất.
Còn người đánh chó lúc nào cũng phải len lén xoa xoa mu bàn tay.
Tôi nhìn thấy tất.
Đừng mong có thể qua mặt được một người tỉnh táo như tôi.
Nhưng cho đến khi anh cả và anh hai khiêng chó lên phi thuyền bay về, tôi lại thấy khổ.
Bởi vì chó nắm chặt tay tôi khóc sướt mướt.
Hắn kể lể, “Vợ ơi, xin lỗi em! Nếu khi xưa anh luyện thành công trở thành dực lang thì đã không khiến em chịu ủy khuất như bây giờ.”
Tôi nói, “Tôi không ủy khuất.”
“Không, em ủy khuất” hắn nói, “Nếu anh trở thành dực lang thì đã có thể trở thành đại ca, em không cần phải gọi hai con chó độc thân không ai thèm lấy này là anh cả anh hai.”
Tôi nhìn qua anh cả, lại nhìn qua anh hai.
Tôi cảm nhận được nỗi hận không thể huynh đệ tương tàn trong mắt họ.
Tôi hiểu, tôi hoàn toàn hiểu.
Tôi lại nảy ra một ý nghĩ, tại sao chó không chỉ biết sủa gâu gâu thôi?!
Chó biết nói thật phiền não!!
Lần này chó nằm bẹp hơi lâu, ban đầu tôi còn nghĩ là do ba chó đánh chó tàn nhẫn quá.
Cho đến khi tôi thấy mẹ chó cho tôi xem một đoạn ghi hình lúc chó còn nhỏ thì tôi thấy hiện giờ cũng thường thôi.
Lúc đó chó mặc áo choàng siêu nhân, từ tầng năm ngửa cổ tru lên, hào hùng nhảy xuống.
Đè nát vườn hoa.
Gãy mất một cái chân.
Chó biết được liền cầm tay tôi khóc, “Xin lỗi em, anh cả đời này cũng không biết bay được nữa rồi!! Tuổi này của anh đã không thể bay được nữa, cả đời này phải dưới cơ những con chó không có vợ khác trong nhà.”
Dừng một chút, hắn lại nói, “Nhưng anh không bỏ cuộc đâu, vợ ơi, thương lang cũng có ngày già đi, anh sẽ đợi bọn họ già đi, em sẽ trở thành phu nhân cao thủ đệ nhất võ lâm.”
Ờm thì, ở đây có nhiều loài biết bay như vậy, hắn muốn biết bay cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Quan trọng là giờ tôi phải đi tắm.
Tôi phải đi ngâm nước.
Nhưng tôi chưa kịp may đồ ngủ, mà đồ ngủ của chó chỉ toàn là siêu anh hùng.
Người sắt, người dơi, batman, siêu saiyan, thor, ….
Tôi cũng phải mặc theo chó.
Chúng tôi mặc đồ đôi siêu nhân điện quang, dùng tư thế võ lâm minh chủ cùng bước xuống lầu ăn cơm.
Anh cả và anh hai khóe môi bắt đầu giật giật.
Tôi biết, họ chỉ ước gì ba chó đánh chó nhiều thêm một chút.
Haizzz, phiền não của người có chồng.
Hôm nay lại là một ngày thật phiền não!!