Tôi, Một Cái Cây Thành Tinh

Chương 14

Tối hôm đó, tôi vừa sờ đuôi chó vừa đưa ra thông báo.

“Tôi muốn kết hôn.” tôi nói

“Với ai?” Chó hoảng hốt ngồi dậy, "Có phải hai tên xấu xa kia bán em cho lão phượng hoàng thối chín chục tuổi không ai lấy không? Vợ ơi em ....."

“Với chó.” tôi ngắt ngang lời hắn.

Chó há hốc chiếc mõm đầy lông, "Em ....."

Chó mở to mắt như không tin vào tai mình, đôi mắt long lanh đến mức phát ra ánh sáng.

Nói thật, có đôi lúc tôi không biết mắt của chó có đang mở hay không nữa, đôi mắt đen chìm nghỉm, mà từ trên xuống dưới của chó chỉ có một màu đen thôi.

Nhưng hôm nay tôi nhìn thấy mắt chó rồi nè!!

Rất đẹp, rất sáng.

Lấp lánh y như đá quý vậy.

Chó đổ nhào vào người tôi, đuôi vẫy liên hồi.

Hắn khóc bù lu bù loa lên, “Vợ ơi, cảm ơn em, huhu, cảm ơn em đã không chê họ sói nhà anh. Em không biết đâu, bọn họ thật quá đáng, huhu, bọn họ nói thương lang bọn anh lấy về chỉ tổ tốn cơm rồi phá hoại chứ không sinh sản hậu đại được, huhu, bọn họ nói không ai muốn lấy bọn anh, anh xứng đáng làm cẩu độc thân suốt đời, huhu.”

Nghe hắn nói, tôi bắt đầu nghĩ tới bản thân mình, liền đồng cảm, “Không sao, tôi cũng không sinh sản hậu đại được.”

Chó nói, “Không đâu, gen của em chính là dễ sinh sản hậu đại nhất, em cho dù lấy một con rồng về vẫn có thể tạo ra một ổ trứng. Huhu, rõ ràng là lũ rồng và lũ phượng hoàng còn ế lâu năm hơn nhà anh, tại sao chỉ có nhà anh là bị lên án chứ?”

Tôi cứng rắn giải thích, “Không đâu, tôi không thể sinh sản, tôi là cái cây tử đằng duy nhất không ra hoa trong vòng năm trăm năm.”

Chó bắt đầu tỉnh táo, “Em là cây tử đằng?”

Thấy tôi nghi hoặc, hắn bắt đầu giải thích.

Thảo nào hắn không biết tôi là cây gì, thì ra ở vũ trụ này tử đằng đã tuyệt chủng từ lâu.

Theo như sách cổ có ghi, tử đằng cả cây đều là hoa, còn tôi cả cây đều là lá.

Tôi gật đầu, “Tử đằng có rất nhiều hoa, nhưng tôi không thể sinh hoa.”

Chó hoảng hốt, “Vợ ơi, có phải trong người em còn chất độc hóa học không? Không được, cái viện nguyên cứu rách nát này không đáng tin, anh phải đưa em đi gặp lũ kỳ lân.”

“Kỳ lân?”

Chó gật đầu nói, “Tộc đàn của bọn họ tuy yếu như sên nhưng rất may mắn, nghe nói sừng kỳ lân có thể trị bách bệnh, anh phải đi mài sừng của chúng ra cho em uống.”

Tôi nghe trong mờ mịt, bèn hỏi, “Bọn họ là phù thủy à?”

Chó gật gật, “Tổ tiên bọn họ từng là phù thủy.”

Tôi bắt đầu nhớ lại những mẩu chuyện nhân loại nói với nhau khi xưa, rùng mình.

Chó không tin bác sĩ mà lại tin phù thủy?!

Chó hông có học!!

Tôi nhìn chó bằng ánh mắt thương hại, răn đe, “Không được mê tín dị đoan.”

Chó vẫn còn băn khoăn, “Nhưng sừng kỳ lân….”

“Cũng không được uống bùa phép” Tôi cắt ngang.

Tôi trừng mắt nhìn chó, chó vô tội nhìn tôi, hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Cuối cùng, sự giằng co của chúng tôi kết thúc bằng một nhóm người bước vào.

Người đàn ông đi đầu mặc áo blouse trắng thanh lịch, mang kính trông rất văn nhã.

Người kia cười như không cười, “Nghe nói cậu muốn mài sừng của tôi ra làm thuốc?”