Tôi, Một Cái Cây Thành Tinh

Chương 12

Hôm nay tôi được Tiết Vân Cảnh dạy cách dùng quang não.

Tôi biết bản thân mình rất tỉnh và đẹp trai, thế nên tôi mặc kệ hắn la oai oái như lên cơn thiếu não, vẫn tiếp tục công việc của mình.

Chơi game.

Hắn bảo, “Vợ ơi cẩn thận phía sau em có địch kìa!”

“Vợ ơi em đợi chút anh qua cứu vợ liền!”

“Vợ ơi em đừng đánh nữa, nhà mình sắp sập rồi.”

“Vợ ơi mau mau lấy đồ!”

“Vợ ơi em hết máu rồi, mau quay về.”

“Vợ ơi em đừng đi đường này, nguy hiểm lắm!!”

“Á vợ ơi sao em lại đánh anh?”

Cuối cùng, cả game đều chết, chỉ còn một mình tôi còn sống.

Haizz, nhân loại.

Nỗ lực sống với tôi thêm một chút nữa không được à?

Tiết Vân Cảnh cả người ỉu xìu, có lẽ là do không cẩn thận chết sớm nên cứ nhìn tôi bằng ánh mắt lên án như thể tôi tội ác tài trời.

Tôi hơi thông cảm cho hắn, nên tặng hắn hết tất cả tài sản của tôi.

Hắn hỏi, “Vợ ơi sao em có hai cái tinh hệ vậy?”

Tôi đáp, “Mẹ cho.”

Hắn nhăn nhó, “Lễ gặp mặt chỉ có bao nhiêu đây à? Không được, vợ ơi em chờ một chút, anh chuyển tất cả tài sản sang đứng tên em, em thích bao nhiêu cái tinh hệ thì cứ lấy ra chơi đùa.”

“Tôi không thích tinh hệ” Tôi nói, “Tôi thích đất.”

Tôi thích đất.

Nơi nào có đất đều thích.

“Không được không được” hắn la lên như oán phụ, “Không phải ban đầu em nói là thích anh nhất sao? Em không được di tình biệt luyến nhanh như vậy, em phải thích anh nhất! Thích anh nhất cơ!”

“Tôi thích chó.” tôi nghiêm túc đính chính.

“Dù sao cũng đều là anh” hắn phản bác.

“Tôi vẫn thích chó nhất.”

Lúc đầu tôi có rất nhiều chó, tôi rất thích, nhưng chúng chết hết rồi, hiện giờ tôi chỉ còn một con thôi.

Một con chó có thể nhớ tên tôi.

Tôi cũng chỉ thích nhất con chó này.

Đến đây, hắn bỗng dưng nắm tay tôi nước mắt lưng tròng.

Hắn nói, “Vợ ơi, em chỉ được phép thích anh nhất thôi.”

“Ừm” tôi gật đầu.

Dù sao cũng là chó.

“Không được, anh không tin.” hắn phụng phịu.

Tôi có chút không biết làm sao, hắn lại nói, “Chúng ta kết hôn anh mới tin.”

Ờm.

“Kết hôn?” tôi ngơ ngác.

Hắn gật đầu, mắt cún mở to trông mong nhìn tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn hắn.

Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Cuối cùng, hắn đành ỉu xìu cúi đầu xuống, ngoan ngoãn biến thành chó.

Hắn nói, “Thôi vậy, em trân quý như thế không muốn kết hôn với anh là đúng rồi! Anh chỉ là một con chó không ai muốn lấy mà thôi!”

Sau đó hắn vùi một thân lông chó gục đầu vào ngực tôi, rên ư ử đầy thê lương.

Tôi không biết, nhưng tôi thích chó.

Cũng thích ôm chó.