Tôi, Một Cái Cây Thành Tinh

Chương 11

Cuối cùng thì ai đó cũng đã từ bỏ nỗ lực dạy tôi cách phân biệt giữa sói và chó.

Tôi cũng tự cảm thấy bọn chúng chả có gì khác nhau.

Vẫn là chó.

Ngày hôm sau hắn lại lấy album ảnh ra dạy tôi tên các thành viên trong gia đình.

“Chồng Tiết Vân Cảnh” Hắn chỉ chỉ vào bản thân mình.

Tôi ngoan ngoãn lặp lại, “Chồng Tiết Vân Cảnh”

Hắn lại chỉ vào hình, “Anh hai Tiết Vân Đình.”

Tôi: “Anh hai Tiết Vân Đình”

“Anh cả Tiết Vân Trăn.”

“Anh cả Tiết Vân Trăn”

“Lão ba thối Tiết Sương Hàn.”

“Lão ba thối Tiết Sương Hàn”

“Mẹ Lục Phi Vân.”

“Mẹ Lục Phi Vân”

“....”

Cứ như thế cho đến khi tôi học được gần hết gia phả, hắn liền nhào lên ôm tôi vẫy đuôi liên hồi.

“Vợ ơi, em thật thông minh!!”

Đúng vậy, tôi thật thông minh.

Tôi luôn nhận rõ điều đó.

Tôi tự chỉ vào bản thân mình, nói, “Lục Thụ”

“Ừm vợ.”

“Lục Thụ”

“Vợ”

Là một cái cây vừa được khen là thông minh, tôi đành phải buông bỏ cho những cái não kém thông minh hơn mình.

Sau đó tôi bị hắn kéo đi ăn cơm.

Nói thật cơm ở viện nghiên cứu không ngon, bởi vì đó là do một con cá nóc nấu ra.

Cá nóc rất hay quên mang bao tay.

Nên cơm của nó làm ra có dính chút độc.

Có rất nhiều người từng suýt ngỏm củ tỏi do ăn cơm có độc, nên mọi người đều rút kinh nghiệm tự nấu cơm ăn.

Nhưng cơm do Tiết Vân Cảnh nấu thì ngon lắm.

Thật đó.

Nếu hắn tiếp tục ở bên cạnh tôi thế này, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại việc gọi hắn là chồng.

Dù sao có hắn ở bên cạnh, tôi cũng bớt tịch mịch hơn.

Kêu gì mà chả được.

............................

Cuối cùng thì ai đó cũng đã từ bỏ nỗ lực dạy tôi cách phân biệt giữa sói và chó.

Tôi cũng tự cảm thấy bọn chúng chả có gì khác nhau.

Vẫn là chó.

Ngày hôm sau hắn lại lấy album ảnh ra dạy tôi tên các thành viên trong gia đình.

“Chồng Tiết Vân Cảnh” Hắn chỉ chỉ vào bản thân mình.

Tôi ngoan ngoãn lặp lại, “Chồng Tiết Vân Cảnh”

Hắn lại chỉ vào hình, “Anh hai Tiết Vân Đình.”

Tôi: “Anh hai Tiết Vân Đình”

“Anh cả Tiết Vân Trăn.”

“Anh cả Tiết Vân Trăn”

“Lão ba thối Tiết Sương Hàn.”

“Lão ba thối Tiết Sương Hàn”

“Mẹ Lục Phi Vân.”

“Mẹ Lục Phi Vân”

“....”

Cứ như thế cho đến khi tôi học được gần hết gia phả, hắn liền nhào lên ôm tôi vẫy đuôi liên hồi.

“Vợ ơi, em thật thông minh!!”

Đúng vậy, tôi thật thông minh.

Tôi luôn nhận rõ điều đó.

Tôi tự chỉ vào bản thân mình, nói, “Lục Thụ”

“Ừm vợ.”

“Lục Thụ”

“Vợ”

Là một cái cây vừa được khen là thông minh, tôi đành phải buông bỏ cho những cái não kém thông minh hơn mình.

Sau đó tôi bị hắn kéo đi ăn cơm.

Nói thật cơm ở viện nghiên cứu không ngon, bởi vì đó là do một con cá nóc nấu ra.

Cá nóc rất hay quên mang bao tay.

Nên cơm của nó làm ra có dính chút độc.

Có rất nhiều người từng suýt ngỏm củ tỏi do ăn cơm có độc, nên mọi người đều rút kinh nghiệm tự nấu cơm ăn.

Nhưng cơm do Tiết Vân Cảnh nấu thì ngon lắm.

Thật đó.

Nếu hắn tiếp tục ở bên cạnh tôi thế này, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại việc gọi hắn là chồng.

Dù sao có hắn ở bên cạnh, tôi cũng bớt tịch mịch hơn.

Kêu gì mà chả được.