Tôi, Một Cái Cây Thành Tinh

Chương 7

Trời tối, tôi nằm trên giường, nam nhân cầm tay tôi ủ ấm.

Hắn nói, “Bọn họ nói trong người em chứa rất nhiều chất độc hóa học nên trước đây mới không thể biến hình hoàn toàn được. Vợ ơi, em từ đâu đến thế? Trên đời này còn có tinh hệ nào dám dùng vũ khí hóa học nữa sao? Em nói đi, anh nhất định sẽ dẫn người đánh sập tinh hệ đó cho em!”

Từ nơi nào sao, tôi thầm nghĩ, từ Trái Đất.

Nơi đó chẳng những có vũ khí sinh hóa, còn có vũ khí hạt nhân, còn có bao nilon.

Rất nhiều chó đã bị chết sau khi nhân loại ném bom cho nhau.

Sau đó, khu rừng trở nên hoang vu cằn cỗi, cỏ cây héo úa, đất đá bạc màu.

Nhiều năm về sau, cả ngọn đồi chỉ còn lác đác vài ngọn cây, tôi cũng không thể nhìn thấy con chó nào nữa.

Những cái cây xung quanh rất tốt, nhưng chúng không thể nhớ tên tôi, cũng không thể trò chuyện với tôi.

Tôi rất tịch mịch.

Nhưng tôi rất thích nơi đó, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài ba nhân loại đến ngồi dưới tán cây của tôi tránh nắng, rôm rả trò chuyện, còn tưới cho tôi chút nước.

Nhân loại có rất nhiều chuyện kỳ thú.

Tôi …. rất thích nghe.

Hạnh phúc của tôi thực sự rất giản đơn, một chút mưa rào mùa hè, một chút nắng ấm mùa đông, một chút gió mát mùa xuân, một chút tiếng chim líu lo mùa thu, một chút nước ngầm ít ỏi, một chút dinh dưỡng trong đất đai khô cằn, một chút người chuyện trò, …

Và ....... một ai đó nhớ tên một dị loại như tôi.

Như vậy thôi, tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Thật sự đó!

Thế nên, tôi bật khóc.

Tôi cũng không biết mình có phải thật sự bật khóc không nữa, chỉ là đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn uất, hốc mắt cay cay, từ khóe mắt chảy xuống hai dòng nước.

Tôi càng khóc lớn hơn.

Nước của tôi rất quý giá đó, sao lại phí phạm như vậy được?

.........................................

Trời tối, tôi nằm trên giường, nam nhân cầm tay tôi ủ ấm.

Hắn nói, “Bọn họ nói trong người em chứa rất nhiều chất độc hóa học nên trước đây mới không thể biến hình hoàn toàn được. Vợ ơi, em từ đâu đến thế? Trên đời này còn có tinh hệ nào dám dùng vũ khí hóa học nữa sao? Em nói đi, anh nhất định sẽ dẫn người đánh sập tinh hệ đó cho em!”

Từ nơi nào sao, tôi thầm nghĩ, từ Trái Đất.

Nơi đó chẳng những có vũ khí sinh hóa, còn có vũ khí hạt nhân, còn có bao nilon.

Rất nhiều chó đã bị chết sau khi nhân loại ném bom cho nhau.

Sau đó, khu rừng trở nên hoang vu cằn cỗi, cỏ cây héo úa, đất đá bạc màu.

Nhiều năm về sau, cả ngọn đồi chỉ còn lác đác vài ngọn cây, tôi cũng không thể nhìn thấy con chó nào nữa.

Những cái cây xung quanh rất tốt, nhưng chúng không thể nhớ tên tôi, cũng không thể trò chuyện với tôi.

Tôi rất tịch mịch.

Nhưng tôi rất thích nơi đó, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài ba nhân loại đến ngồi dưới tán cây của tôi tránh nắng, rôm rả trò chuyện, còn tưới cho tôi chút nước.

Nhân loại có rất nhiều chuyện kỳ thú.

Tôi …. rất thích nghe.

Hạnh phúc của tôi thực sự rất giản đơn, một chút mưa rào mùa hè, một chút nắng ấm mùa đông, một chút gió mát mùa xuân, một chút tiếng chim líu lo mùa thu, một chút nước ngầm ít ỏi, một chút dinh dưỡng trong đất đai khô cằn, một chút người chuyện trò, …

Và ....... một ai đó nhớ tên một dị loại như tôi.

Như vậy thôi, tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Thật sự đó!

Thế nên, tôi bật khóc.

Tôi cũng không biết mình có phải thật sự bật khóc không nữa, chỉ là đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn uất, hốc mắt cay cay, từ khóe mắt chảy xuống hai dòng nước.

Tôi càng khóc lớn hơn.

Nước của tôi rất quý giá đó, sao lại phí phạm như vậy được?