Đường Thời Tô ngồi trên ghế sa lon, sống lưng thẳng tắp, cậu hình như bất cứ lúc nào cũng như vậy, giống như cung căng thẳng, chưa từng thả lỏng chính mình.
Tầm mắt cậu tránh được vị trí bên hông Đường Vân Phàm, cho đến khi nhìn thẳng vào mắt màu nâu của Đường Vân Phàm, hỏi: "Diễn đàn trường học đã xảy ra chuyện gì? ”
Đường Vân Phàm không đi vòng quanh nữa, đem chuyện trên diễn đàn kể lại một lần nữa.
Sau khi anh nói xong, dĩ nhiên không từ trên mặt Đường Thời Tô nhìn ra cảm xúc gì, Đường Thời Tô giống như là đang nghe tin tức của một người xa lạ bình tĩnh.
Nhưng một chút quá bình tĩnh, giống như cảm giác mong đợi.
Đường Vân Phàm trong lòng xẹt qua suy nghĩ, biểu đạt mình đang hả hê khi người khác gặp họa: "Thẩm Diệu thật là đáng đời, hiện tại mọi người trong trường đều biết chuyện của hắn, người chụp ảnh đăng bài làm rất tốt. ”
Đường Thời Tô không ngờ mình sẽ bị một loại khác tán thành, đồng tử cậu hơi phóng đại: "Anh, anh thật sự cảm thấy như vậy sao? ”
Đường Vân Phàm còn tưởng rằng cậu mềm lòng, khinh thường nói: "Đúng vậy, tao thấy khó chịu với Thẩm Diệu đã lâu, cậu ta thảm hại như vậy tao đương nhiên rất vui vẻ. ”
Nhưng anh không nghĩ tới Đường Thời Tô gật đầu, cong môi lộ ra vòng xoáy lê, ánh mắt cũng sáng lên, "Anh vui vẻ là tốt rồi. ”
Đường Vân Phàm: ...
Anh cảm thấy không đúng, sao lại là anh vui vẻ?
Đường Thời Tô không nên nghĩ đến mình trước sao?
Đường Vân Phàm: "Mày thật sự cảm thấy như vậy? ”
Đường Thời Tô ngón tay siết chặt, cậu có chút sợ Đường Vân Phàm phát hiện cậu là chủ mưu phía sau màn.
Cậu quyết tâm xuống tay với Thẩm Diệu, là bởi vì Thẩm Diệu có ý niệm làm tổn thương Đường Vân Phàm trong đầu.
Mà cậu không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn Đường Vân Phàm.
"Thật sự." Cậu thành thật nói.
Đường Vân Phàm nhìn ánh mắt trong suốt của cậu, mơ hồ cảm thấy cân bằng trên đầu cậu đang nghiêng về phía mình.
Anh vẫn luôn lấy tiêu chuẩn thánh phụ của tiểu thuyết đến xem Đường Thời Tô, có thể nói thật, tuy rằng anh đã giúp Đường Thời Tô, nhưng đều là bởi vì trong lòng anh có một điểm mấu chốt đạo đức, để cho anh làm không được bàng quan Đường Thời Tô bị khi dễ.
Nhưng Đường Thời Tô nghĩ như thế nào, anh hình như thật sự chưa từng quan tâm qua.
Ma xui quỷ khiến, Đường Vân Phàm vươn tay, véo mặt Đường Thời Tô.
Làn da ấm áp và tinh tế là có thật.
Đường Vân Phàm lập tức buông tay ra, biểu tình phức tạp, ánh mắt mang theo thăm dò, đang suy nghĩ cái gì đó.
Đường Thời Tô âm thầm khẩn trương.
Cậu không muốn Đường Vân Phàm dùng ánh mắt này nhìn cậu.
Hay cậu đã tiết lộ điều gì đó?
Nếu Đường Vân Phàm biết chân tướng, có thể cảm thấy cậu là người rất ác liệt hay không?
"Anh?" Trên mặt cậu vẫn là thần sắc vô tội như trước, sợ Đường Vân Phàm nhìn ra cái gì đó.
Mạch não của hai người bọn họ căn bản không ở cùng một kênh, nhưng cuối cùng, Đường Vân Phàm vẫn cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
Đường Thời Tô chỉ là giúp anh nói chuyện mà thôi, không tính là cái gì.
"Không có việc gì." Anh phá vỡ bầu không khí.
Đường Thời Tô dần dần thả lỏng, chuyển đề tài: "Anh, vết thương trên người anh còn chưa bôi thuốc, để em bôi thuốc cho anh. ”
"Không cần, không lau cũng lành lại được." Đường Vân Phàm không để ở trong lòng chút nào.
Đường Thời Tô kiên trì, "Lau qua thuốc sẽ đỡ hơn một chút. ”
Đường Vân Phàm suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có đạo lý, có người hỗ trợ cần gì phải cự tuyệt.
Ở trên bàn loạn tìm ra dầu hoa hồng, anh đưa cho Đường Thời Tô: "Lau lưng đi. ”
Sau đó, anh quay lưng lại và kéo quần áo phía sau.
Dấu vết tím tái chói mắt lập tức in vào trong mắt Đường Thời Tô, hơi thở anh hơi khựng lại, mím chặt môi.
Mở nắp chai màu đỏ ra, mùi thuốc chói mũi tràn ngập trong không khí, tiếp theo đem thuốc rót lên tay, cẩn thận xoa bóp, da thịt thủ hạ chạm vào chặt chẽ mà nóng, giống như cất giấu một đoàn hỏa nguyên.
"Mày có phải là ăn không no nên sức lực mới yếu như vậy không? Sau này nếu Thẩm Diệu tiếp tục khi dễ mày mày phải làm sao để kháng cự đây, đừng nghĩ tao sẽ giúp ngươi nữa đó nhé. "Cho dù lúc này, Đường Vân Phàm không quên đâm cậu một cái.
Đường Thời Tô tay dừng một chút.
Không phải bởi vì Đường Vân Phàm nói câun, mà là cậu nghĩ tới việc Dương Uyển Tú ở dưới lầu nói với cậu.
"Cậu ta vĩnh viễn sẽ không tiếp nhận mẹ con chúng ta."
"Giúp con cũng là muốn hại con."
"Đừng tin cậu ta."
Nhưng đã quá trễ rồi.