Nếu như nói ngay từ đầu bởi vì Đường Vân Phàm giúp cậu mà xúc động, vậy về sau, trong lúc tiếp xúc tâm tình cậu lại càng thêm sâu sắc. Cậu sẽ không cảm thấy giúp Đường Vân Phàm làm việc là mệnh lệnh mà còn có thể sinh ra một loại cảm xúc vui sướиɠ khác, cậu bị loại cảm xúc xa lạ phức tạp này khống chế, không ngừng khắc thật sâu.
Sau khi huấn luyện quân sự là kì nghỉ, sẽ nghỉ ngơi hai ngày, những tên cẩu bằng hữu của Đường Vân Phàm lại bắt đầu điên cuồng hẹn anh đi câu lạc bộ đêm chơi.
Anh nghĩ muốn duy trì tình bạn đẹp đẽ liền đáp ứng.
Kết quả vừa đi, liền điên cuồng bị rót rượu, ánh sáng màu sắc thiếu chút nữa làm mù anh, về sau lại càng không phân biệt được màu sắc chính là đèn hay là đám bạn bè tóc màu không chính thống.
Đều vốn là một đám thiếu niên phản nghịch, ở bên ngoài giao du với rất nhiều bằng hữu hư hỏng, sau khi mẹ bị bệnh qua đời lại lựa chọn sa đọa hoàn toàn, muốn dùng phương thức làm loạn để chọc tức Đường Chính Minh.
Quả thật còn rất hữu hiệu, nhưng cứ như vậy, cũng thuận tiện để Dương Uyển Tú nói những lời có dụng tâm khác.
Đường Vân Phàm uống quá nhiều rượu, giữa chừng nhịn không được đi WC xả nước.
Một gã đội mũ đứng bên cạnh bồn rửa tay, cầm điện thoại di động đang nhìn cái gì đó, anh vừa tiến vào, tên đó sau khi nhìn thấy anh lập tức kéo mũ xuống, cúi đầu rời đi.
Anh cảm thấy không giải thích được, lại không nghĩ nhiều, sau khi xả nước xong, không đợi mình bình tĩnh lại mớ hỗn loạn trong đầu, liền nghe được âm thanh kỳ quái.
Anh nhịn không được thò đầu ra nhìn một chút.
Ở góc nhà vệ sinh, hai người đàn ông hình như đang cãi nhau, một trong số đó còn phát ra tiếng kêu kỳ quái vong tình.
Mẹ kiếp.
Đường Vân Phàm bị chấn động, một người trong đó rất quen mắt.
Mẹ nó đây không phải là Thẩm Diệu sao?
Trong dạ dày anh lại quay cuồng, thật sự không nhịn được, quay đầu lại: "Ọe..."
Anh nôn đến ào ào, nôn ra rất nhiều rượu, người bên kia bĩu môi, cơn nứиɠ bị cắt đứt.
Thẩm Diệu nhíu mày, cuối cùng cũng thấy rõ người.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp.
Đường Vân Phàm vốn dĩ không muốn nôn, nhưng anh đã uống quá nhiều rượu, bụng rất trướng, hơn nữa lại thấy người quen nên liền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cho nên người trước mặt mới là nguyên nhân chính khiến anh nôn.
Sau khi nôn xong, cảm giác cả người khó chịu, cũng không có ý định chào hỏi Thẩm Diệu, quay đầu đi rửa tay rửa mặt trong bồn rửa tay.
Nước mát mẻ nhào qua gò má, Đường Vân Phàm tỉnh táo lại một chút, lắc lắc nước trên tay chuẩn bị rời đi.
Thẩm Diệu không biết đã đứng ở phía sau anh từ bao giờ, mà người cãi nhau với hắn không biết đã đi đâu.
Hắn nhướng mày: "Đường Vân Phàm, cậu là không nhận ra tôi sao? ”
Một bộ giọng điệu cả thiên hạ đều phải quen biết hắn.
Ngón tay Đường Vân Phàm run rẩy, thật sự vô cùng nhìn không quen bộ dạng Thẩm Diệu chưa từng trải qua việc bị xã hội đánh đập này.
Tuy nhiên, vào ban đêm say rượu, không thích hợp để chiến đấu hay gây ra sự cố.
"Thế nào?" Anh lười biếng tựa vào tường, tóc mai hơi ướt, ánh mắt mông lung mang theo vài phần say.
Rất khác với anh bình thường.
Thẩm Diệu vốn thấy anh nôn mửa đã có chút tức giận, nhưng hiện tại thấy anh như vậy lại có chút mới lạ: "Trùng hợp như vậy."
"Ừm." Đường Vân Phàm mở miệng, vẻ mặt vẫn lười biếng như trước, rũ mí mắt che lấp sự chán ghét.
Anh biết Thẩm Diệu bí mật hoa tâm lại lạm tình, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Em trai lợi hại của anh cái gì cũng tốt, Thẩm Diệu tên cặn bã này làm sao xứng đôi được?