Nhưng lúc bọn họ chuyển phát hiện vẫn còn rất nhiều, mọi người đành phải chia đều, Đường Vân Phàm chất đống ôm xong, phát hiện Đường Thời Tô bên cạnh cũng đứng lên theo.
Nhưng cậu rõ ràng không lấy xuống, mấy kiện theo độ cong nghiêng muốn rơi xuống.
Đường Vân Phàm chịu không nổi, một tay ôm lấy túi của mình, tay kia nhanh chóng nắm lấy đồ của Đường Thời Tô sắp đổ, dùng lực áp chế.
Đường Thời Tô chớp chớp mắt, chống lại ánh mắt ghét bỏ của Đường Vân Phàm.
"Anh, Cám ơn.”
Đường Vân Phàm sau khi hành động liền hối hận, hệ thống nhắc nhở anh đang lệch khỏi tính cách của nhân vật. Nhưng giúp đỡ người trong chuyện này, hành động thường chỉ là trong nháy mắt liền quyết định, anh làm điều đó mà không cần suy nghĩ.
Sau đó, anh đã mất một giây để suy nghĩ về việc có nên ném túi trở lại hay không.
Quên đi, không cần thiết.
Quân tử động khẩu không động thủ, anh lạnh lùng mắng Đường Thời Tô: "Vụng về, vô dụng.”
Sau khi nói xong, anh trực tiếp rời đi, để lại cho Đường Thời Tô bóng lưng của anh.
Phía sau Triệu Đinh Đình ôm lấy đống túi, hắn cũng không có nghe được Đường Vân Phàm với Đường Thời Tô nói cái gì, nhưng hắn thấy được bạn cùng bàn mặt lạnh thực sự đã giúp thiếu niên đẹp trai này.
Không chỉ là ngoại hình ưa nhìn, Đường Thời Tô cả người khí chất tựa như sương mai làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Trách không được lúc cậu vừa vào lớp đã hấp dẫn làm toàn bộ mọi người xung quanh chú ý, ngay cả loại người có chút mù tịt như hắn cũng nhớ kỹ.
Có thể là nhìn trộm quan sát có chút lâu, hắn bất ngờ không kịp đề phòng chống lại ánh mắt Đường Thời Tô, lúng túng hỏi: "À, cần hỗ trợ sao?”
Đường Thời Tô lắc đầu, cậu vững vàng ôm lấy toàn bộ túi, khôi phục bộ dạng ôn hòa: "Trở về lớp đi.”
Sau khi trở lại lớp, bọn họ phát quần áo huấn luyện quân sự ra, Nghiêm Phương lại dặn dò vài lời, khi chuông vang lên, cô thông báo tan học.
Từng học sinh xách cặp chạy ra ngoài cửa, giống như chạy ra khỏi lớp chính là được giải thoát.
Mỗi người đều có lý do rời đi, Đường Vân Phàm lại ngồi trên ghế ngẩn người, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, có người gọi đến.
Sau khi nghe máy, tài xế nói đã chờ họ ở cổng trường.
Họ... À, đúng rồi, còn có Đường Thời Tô.
Người trong lớp gần như đi hết, trong tầm nhìn Đường Vân Phàm rũ xuống xuất hiện một đôi giày màu trắng, anh có chút sững sờ nhìn giày, quần tây, đồng phục học sinh của người phía trước, nhìn lên lại nhìn thấy Đường Thời Tô mím môi, lộ ra nụ cười rất nhẹ nhàng.
Còn có lúm đồng tiền, ngọt như đường.
Đường Vân Phàm trực giác bảo rằng cậu cười là bởi vì chuyện nhỏ trong phòng giáo vụ.
Hơn nữa lúc trước anh hình như không phát hiện Đường Thời Tô có lúm đồng tiền?
Đường Vân Phàm cảm thấy kỳ quái, lại suy nghĩ một chút, hiểu ra.
Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Đường Thời Tô Cười.
Thoạt nhìn ngoan ngoãn, quả thật... thực sự… người nhìn người thương.
Phải về nhà rồi.
Đường Vân Phàm đứng lên, ném túi lên tay Đường Thời Tô, hừ lạnh nói: "... Cười cái rắm, đi đi.”
Đường Thời Tô ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh.
Từ góc nhìn phía lưng, Đường Vân Phàm cao lớn, cũng không phải dáng người gầy gò, lưng anh thẳng mà rộng, tóc ngắn đen nhánh, có loại đẹp trai tùy hứng.
Là thiếu niên lớn lên dưới ánh mặt trời.
Tồn tại rõ ràng như vậy, đối với cậu có lực hấp dẫn khó có thể cưỡng lại, không phải là muốn thay thế Đường Vân Phàm, mà là người vẫn luôn ở trong bóng tối, ngẫu nhiên chạm phải nguồn ánh sáng, theo bản năng liền muốn bắt lấy.
Mặt tối hiện lên, Đường Thời Tô nhìn thấy thiếu niên phía trước đi xa đột nhiên dừng bước, không kiên nhẫn quay mặt, giọng điệu không che dấu cáu gắt : "Đi chậm như rùa, còn muốn tao lên xe chờ mày?”
Anh ấy đang nghĩ gì nhỉ?
Đường Thời Tô đảo qua ý nghĩ trong đầu, tăng nhanh cước bộ đuổi theo.
Sáng sớm hôm sau, Đường Vân Phàm vạn phần không tình nguyện bị Dương Uyển Tú đánh thức.
Ngồi trong xe, anh thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ
Sao hôm nay trời nắng vậy chứ? Có phải muốn nắng chết anh không?
Lúc đến sân thể dục, Đường Vân Phàm cảm thấy mình như sắp tan chảy.
Vừa mới bắt đầu huấn luyện quân sự, huấn luyện viên phải xuống mã uy, đem tất cả mọi người khiển trách hết lần này đến lần khác, bởi vì anh là lần thứ hai tham gia huấn luyện quân sự, oán niệm càng thêm nặng nề.
Mặt trời nóng giống như một cây roi hung hăng quất qua làn da trần trụi của mọi người, giọng nói của huấn luyện viên lại rất lớn, lớn đến mức muốn lủng màng nhĩ.
Mồ hôi dọc theo hai má trượt xuống, quần áo ướŧ áŧ áp sát ngực trước và lưng, chỉ làm thế đứng theo kiểu quân đội, đã là một cực hình.
Vượt qua vòng huấn luyện này lại đến vòng khác, tân sinh được đến nhà ăn ăn cơm, nhưng còn có vài người phải ở lại, phải đứng thêm hai mươi phút nữa.
Những người bị bỏ lại phía sau là những người lười biếng và thái độ không đúng mức.
Đường Vân Phàm nhìn thấy Đường Thời Tô cũng ở trong đó, không có gì ngạc nhiên.
Theo cốt truyện anh biết, Đường Thời Tô không có lười biếng, chỉ là cậu trời sinh không đổ nhiều mồ hôi, vì vậy đã bị huấn luyện viên xem cậu như người lười biếng.
Anh nhìn Đường Thời Tô một cái, rồi xoay người rời đi.
Lúc ngồi xổm trong nhà ăn ăn cơm, anh ăn cơm, trong lòng lại không hướng về dĩa cơm, mà luôn chú ý xem có chuyện gì xảy ra hay không.
Bởi vì sẽ có một đoạn tình tiết trong nhà ăn của Thẩm Diệu và Đường Thời Tô.
"Ây dô."
Âm thanh khay đập xuống đất, giống như chiêng đồng ác ma vang lên, Đường Vân Phàm nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại.
Anh nhìn thấy Đường Thời Tô mím môi, đứng tại chỗ, mà người ngồi phía trước chính là Thẩm Diệu.