Trúc Mã Của Tôi Vô Cùng Nham Hiểm

Chương 9.7: Giọng hát văng vẳng bên tai

Ngày mưa xám xịt đọng lại trên gương mặt anh.

Từng yêu, từng khóc, từng cười, từng đau, đến cuối cùng vẫn là biệt ly.

Nước mắt của em lăn dài trên má.

Mất đi người yêu đầu tiên thì ra là cảm giác đau đớn thế này.

Rõ ràng đây là một bài hát rất nữ tính mà cậu ấy lại hát hay đến vậy.

Không nghe thấy Giang La hát, Kỳ Thịnh ngước mắt, thờ ơ liếc qua Giang La một cái như đang nhắc cô điều gì đó.

Giang La bình tĩnh lại, đi theo giai điệu tiêu chuẩn của Kỳ Thịnh, chẳng mấy chốc đã tìm được tone chuẩn, nghiêm túc hòa giọng cùng cậu ấy đến hết bài hát.

Những giai điệu cuối cùng dần hiện ra, tựa như tiếng gió bay bổng phía xa, tựa như Giang La đang chạy thật lâu trong màn mưa xối xả, có một cảm giác sảng khoái lan tràn trong lòng.

Sau khi hát hết bài, cô đổi micro cho tên Mập, tên Mập lại bấm một bài có tên [Hiến Thế] của Trần Tiểu Xuân, sau đó hát bằng tiếng Quảng Đông ngọng líu ngọng lô.

Giang La vẫn chưa thể thoát khỏi tình cảnh vừa rồi, cô cúi đầu thật thấp, móc đầu ngón tay vào phần vải rách trên quần jean, đắm chìm trong giai điệu du dương của [Người Yêu Đầu Tiên].

Cô nén lại sự kích động và hân hoan kín đáo này, cẩn thận từng li từng tí không để bất cứ ai phát hiện ra dư âm còn đang văng vẳng trong tâm trí mình.

Kỳ Thịnh hoàn toàn không để tâm đến bài hát vừa rồi, cậu ấy kẹp điếu thuốc bên tay trái, tập trung chơi xúc xắc với mấy cậu bạn trai, về sau cũng không hát thêm bài nào nữa.

Có thể nghe cậu ấy hát một bài đã là chuyện cực kỳ hiếm rồi, ngay cả khi chàng trai này sở hữu một giọng hát hay đến mức có thể khiến tai của người nghe mang thai.

Lúc nãy các cô gái trong câu lạc bộ nhảy đường phố còn lấy điện thoại quay lại đoạn cậu ấy hát, thậm chí Giang La cũng muốn bảo họ gửi video cho cô, cô muốn lưu lại kỷ niệm ngày hôm nay, nhưng không đời nào mà cô lại làm như vậy.

Cô quan sát thái độ của Mạnh Tiêm Tiêm, thấy cậu ta vẫn tổ chức chơi trò chơi và hát hò với mọi người như thường, trên mặt vẫn tươi cười, không hề có một tia khác thường.

Phùng Hạo - chàng trai để tóc Dreadlocks từ nãy đến giờ vẫn luôn lấy tên của Giang La ra làm trò cười, hình như cậu ta bắt đầu thấy chán, nghịch ly rượu trong tay, cất tiếng hỏi Giang La: “Này Trư La, cậu nặng bao nhiêu cân thế?”

Giang La quay đầu: “Tớ nặng...”

Còn chưa kịp dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng rên đau đớn, hộp xúc xắc trong tay Kỳ Thịnh bay cái vèo ra ngoài, đập thẳng vào mũi của Phùng Hạo làm cậu ta đau đến mức vội vàng ôm mặt, đau mãi không khỏi.

Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Thịnh đứng lên, nhấc chân giẫm lên ngực Phùng Hạo, đè cậu ta lên sofa.

Cậu ấy lấy ưu thế tuyệt đối rũ mắt nhìn Phùng Hạo, bàn chân dùng sức nghiến mạnh l*иg ngực của cậu ta, ánh mắt lạnh như đóng thành băng...

“Cậu vừa gọi cậu ấy là gì?”