Trúc Mã Của Tôi Vô Cùng Nham Hiểm

Chương 9.3: Giọng hát văng vẳng bên tai

Kỳ Thịnh là một tên rất nóng tính, cậu ấy xông đến bồi thêm hai phát nữa, đạp ông ta ngã sõng soài trên mặt đất.

Kỳ Thịnh đánh nhau ra đòn vừa cục vừa ác, cơn giận tung hoành, cảm tưởng cậu ấy chỉ muốn đánh cho ông ta phế luôn.

Hành khách xung quanh sợ hãi trốn ra xa, sau khi nhìn ra sự bất thường của người đàn ông thì ai nấy đều thi nhau ném ánh mắt khinh bỉ vào ông ta.

Kỳ Thịnh vẫn định đánh tiếp, nhưng đúng lúc này, loa phát thanh vang lên thông báo xe buýt đã đến trạm, người đàn ông cuống cuồng bò ra khỏi đám người, chật vật chạy xuống xe, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.

Kỳ Thịnh còn định đuổi theo nhưng Giang La đã túm lấy tay áo của cậu ấy, ngăn cậu ấy lại.

Chàng trai lại quay về đứng cạnh cô, lần này, cậu ấy bảo vệ cô, để cô đứng sát cạnh cửa sổ, còn mình thì đứng bên ngoài ngăn cản dòng người đông đúc xung quanh.

“Đồ ngốc, không biết gọi tớ à!”

“Tớ... mới gặp lần đầu.” Giọng nói của cô gái nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Ngơ luôn.”

Kỳ Thịnh xoa đầu cô như muốn an ủi nỗi sợ hãi trong lòng cô gái, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay chống lên bệ cửa.

Giang La nằm gọn trong vòng bảo vệ được tạo ra bởi hai cánh tay của Kỳ Thịnh chống lên bệ cửa sổ.

Mùi hương hỗn loạn trên xe buýt bị mùi bạc hà lạnh thấu xương trên người cậu ấy lấn át hoàn toàn, trái tim nhỏ bé của Giang La cũng thình thịch thình thịch đập vào vách tường lớn trong l*иg ngực theo mỗi chuyển động lắc lư của xe buýt.

Phía xa là ánh hoàng hôn đang chậm rãi buông xuống, ánh sáng dịu dàng phủ lên gương mặt anh tuấn và sắc nét của chàng trai.

Cô lén ngẩng đầu nhìn về phía cậu ấy.

Nhìn từ góc độ của cô, bấy giờ mới phát hiện ở khóe mắt bên phải của Kỳ Thịnh có một nốt ruồi rất nhạt, rất nhạt, nếu không có ánh mặt trời chiếu vào, không nhìn kỹ, e là cũng chẳng thể nhìn thấy.

Ít nhất là Mạnh Tiêm Tiêm không phát hiện ra.

Gần như cậu ta biết mọi thứ về ngũ quan của Kỳ Thịnh, có thể tả rõ ràng mũi của cậu ấy cao như thế nào, môi mỏng gợi cảm ra sao... nhưng từ trước đến nay cậu ta chưa từng nhắc đến nốt ruồi nhạt màu ở khóe mắt bên phải.

Chỉ có Giang La phát hiện ra nó, chỉ khi đứng trong vòng tay của cậu ấy, ở một khoảng cách gần như vậy thì mới có thể nhìn thấy rõ ràng.

Giang La cúi đầu cười trộm.

“Cười cái gì mà ngây ngô thế?” Kỳ Thịnh rũ mắt nhìn xuống, dáng vẻ rất dịu dàng.

“Mới khám phá ra một bí mật của cậu.” Cô bé làm mặt gian nói.

“Ừ?”

“Người khác không biết, chỉ có tớ mới biết.”

Kỳ Thịnh khẽ mím khóe môi, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.

Ngốc nghếch!

.....