Trúc Mã Của Tôi Vô Cùng Nham Hiểm

Chương 7.6: Giảm cân

Giang La vừa uống nước mật ong, tầm mắt quét qua tờ rơi quảng cáo: “[Trại huấn luyện giảm cân]?”

“Cô Chu hàng xóm đưa cho bố cái này đấy, nghe kể là sau khi tốt nghiệp được nghỉ hè, con của bạn cô ấy đã đến trại huấn luyện này, lúc về nhà đã giảm được tận 15 cân!Thoáng cái đã biến thành đại mỹ nữ, bố đang bảo đợi đến lúc con tốt nghiệp cấp ba được nghỉ hè cũng đi thử xem sao, nghe nói trại huấn luyện này đã hoạt động nhiều năm rồi, hiệu quả rõ rệt, nhiều người đăng ký lắm đấy.”

“Thật không ạ?” Giang La không tin lắm: “Kiểu như con có giảm được không?”

“Chắc chắn là được! Họ thu phí không rẻ đâu, mấy chục nghìn lận, nếu không có hiệu quả thì liệu người ta có thể hét giá cao như vậy à?”

“Đắt thế cơ á!” Giang La vứt tờ rơi quảng cáo ra bên cạnh: “Thế con không đi nữa đâu.”

“Chỉ cần con có thể gầy đi, đừng nói là mấy chục nghìn, kể cả mấy trăm nghìn thì cũng chẳng sao hết.”

“Bố, bố cũng chê con béo chứ gì!”

Giang Mãnh Nam đi tới, xoa đầu cô bé: “Chỉ cần Bé Ngoan của nhà ta có thể vui vẻ, thoải mái hẹn hò với người mình thích như những cô gái khác, từ nay về sau không bị người ta gọi là em gái béo nữa, dù bố có đập nồi bán sắt cũng phải cho con trải nghiệm một lần.”

“Bố, phụ huynh nhà khác đều không cho con cái yêu sớm, vậy mà bố lại còn bảo con hẹn hò với người mình thích.”

“Chuyện yêu sớm này ấy mà, bây giờ con muốn cũng không có cơ hội đâu, bố nghĩ sau này con lên đại học, gặp được nam thần của đời mình, lúc ấy nếu con vẫn là một cô gái béo, trơ mắt nhìn nam thần ở bên cô gái khác, đến lúc đó con chỉ có thể trốn trong chăn khóc thầm một mình, chụp ảnh suy đăng lên QQ thôi.”

Giang La nhìn mấy chữ [Trại huấn luyện giảm cân], hai hàng lông mày khẽ nhíu lại: “Đi cái này có thể có hiệu quả thật à?”

“Chắc chắn là có rồi! Nhiều người giới thiệu lắm đấy.”

“Thế con cũng không cần bố cho tiền, con tự góp đủ tiền rồi mới đi.”

Giang Mãnh Nam nâng gương mặt tròn trịa của Giang La lên: “Bé Ngoan mà gầy đi, chắc chắn sẽ giống hệt mẹ con.”

“Mẹ con đẹp lắm ạ?”

“Không phải! Mẹ con là ngôi sao lớn đấy!”

“Gì cơ? Hồi trước không phải bố bảo mẹ con là nàng tiên cá à? Sao bây giờ lại biến thành ngôi sao lớn rồi?”

“Bố có nói thế à?”

“Bố có nói! Hồi nhỏ, bố bảo mẹ con là nàng tiên cá.”

“Thế... chắc bố nhớ nhầm rồi, hồi trẻ bố yêu nhiều lắm. Mẹ con là ngôi sao Hồng Kông, kiểu tình đầu thời dân quốc thập niên 90 ấy... Tóm lại là xinh lắm...”

Giang La bĩu môi: “Lại nói điêu.”