Trúc Mã Của Tôi Vô Cùng Nham Hiểm

Chương 6.9: Bữa khuya

Dưới ánh mắt uy hϊếp của Kỳ Thịnh, Giang La vừa nhìn thấy đã rén luôn.

Chơi với Kỳ Thịnh nhiều năm như vậy, cô thừa biết tên xấu xa này thủ đoạn vô biên, cô căn bản không phải đối thủ của cậu ấy.

Thỉnh thoảng chiếm thế thượng phong, nhưng đó cũng là nhờ Kỳ Thịnh chủ động nhường cô.

Sau này còn phải thường xuyên đọc ké sách của cậu ấy, tất nhiên Giang La không nỡ đắc tội với “cậu bạn lắm tiền nhiều của” này.

“Tình cảm tớ dành cho cậu là niềm mến phục vô hạn vô biên, tớ sẽ luôn chúc phúc cho cậu, cậu là người bạn thân nhất của tớ và cũng là người anh trai kính yêu nhất của tớ.”

“Anh trai? Tớ vẫn nhớ vì muốn mượn trọn bộ tiểu thuyết [Huyền thoại về những anh hùng dải Ngân Hà] mà chính miệng Bé Ngoan nào đó đã gọi tớ một tiếng... Dear daddy.”

“Kỳ Thịnh, cậu nhờn như thế, cậu không sợ Giang Mãnh Nam đánh chết cậu à!”

Chàng trai dựa vào hàng rào của biệt thự, khóe miệng nhếch lên để lộ một nụ cười vừa đẹp vừa thèm đòn: “Anh Mãnh Nam quý tớ lắm, chắc là sẽ không nỡ ra tay với tớ đâu.”

Giang La nghe thấy cậu ấy còn dám gọi bố cô là “anh”, thật sự không còn lời lẽ nào để nói với cái tên mặt dày vô liêm sỉ này nữa rồi.

“Tớ phải đi đây! Bye bye!”

“Bé Ngoan, cuối tuần đi mua sách với tớ.”

Cô gái dừng chân, chắp tay sau lưng, sau đó quay lại nói: “Thế cho tớ nói một tiếng bye bye với mèo Tom đã.”

Kỳ Thịnh không ngờ cô lại thích cái trò gần như không thể gọi là trò chơi này đến vậy, cậu ấy bất lực lấy điện thoại ra: “Mức độ trẻ con của cậu làm tớ phải líu lưỡi đấy, trước đây tớ cứ nghĩ cậu là một cô gái khá trưởng thành.”

Giang La cười phá lên: “Cậu nhìn chỗ nào mà bảo tớ khá trưởng thành?”

Tầm mắt của Kỳ Thịnh rơi xuống phần ngực cuộn trào mãnh liệt của cô gái, khẽ nhướng mày.

Vì đang ở cạnh Kỳ Thịnh nên Giang La không mặc áo đồng phục thật dày để che kín cơ thể nữa, cô nhận thấy tầm mắt không hề che đậy của chàng trai, hai má lập tức đỏ ửng lên, xấu hổ vô cùng, thoáng chốc đã mất luôn tâm trạng chơi mèo Tom, cúi đầu xoay người rời đi.

Kỳ Thịnh lập tức đuổi theo: “Làm gì vậy?”

“Ngay cả cậu cũng muốn chê cười tớ!”

“Con mắt nào của cậu nhìn thấy ông đây chê cười cậu?”

Giang La lập tức mở cặp sách, lấy áo khoác đồng phục luôn mang theo bên mình mặc vào người, Kỳ Thịnh rất tự nhiên kéo áo đồng phục của cô ra, không cho cô mặc...

“Cậu không nóng à? Ở trường cũng ăn mặc như nữ tu vậy, cậu càng như thế thì người khác càng chú ý.”

“Cậu kệ tớ!” Mắt cô đỏ bừng lên: “Trả cho tớ!”

Kỳ Thịnh bực bội liếʍ đôi môi mỏng khô nứt, lấy áo đồng phục choàng qua cổ cô, kéo cô tiến sát về phía mình...

“Sau này thằng nào dám nói ngực cậu thế nọ thế kia, nói cho nó biết, cậu là người của Kỳ Thịnh!”