Trúc Mã Của Tôi Vô Cùng Nham Hiểm

Chương 6.3: Bữa khuya

Giang La thực sự rất muốn bóc tách giải thích những lý lẽ này cho bố nghe, nhất định phải tranh luận với ông cho đến khi ông tâm phục khẩu phục, để sau này ông không bao giờ có thể mang cô ra so sánh với Kỳ Thịnh nữa.

Nhưng cô vừa quay đầu đã nhìn thấy hình ảnh Giang Mãnh Nam đang đứng xào phở giữa mùa hè tiết trời gần 40 độ, mồ hôi đầm đìa, bận tối tăm mặt mũi từ lúc hoàng hôn cho đến khi đêm về khuya, cứ thế làm liên tục, đôi bàn tay chưa từng dừng lại.

Giang La thở dài thườn thượt, cất [Thế Thuyết Tân Ngữ] vào cặp sách rồi lẳng lặng lấy sách từ mới tiếng Anh ra ôn bài.

Một lúc sau, mấy người trong đám tên Mập và Hòn Than choàng vai bá cổ đi từ trong ngõ ra, ngồi xuống chiếc bàn gỗ cách Giang La không xa.

Giang La liếc mắt quét qua bóng dáng cao gầy kia.

Cậu ấy ngồi xuống bàn cùng các bạn, không gian hỗn loạn xung quanh không hề ảnh hưởng đến khí chất sạch sẽ trên người chàng trai.

Gần đây khai giảng tiếp đến hoạt động chia lớp, cậu ấy đã cắt tóc, phần tóc mái trước kia hơi chạm mắt nay đã được cắt ngắn hơn rất nhiều, tóc mai cũng ngắn hơn một chút, xương hàm càng thêm sắc bén, đường nét gương mặt vừa lạnh vừa cứng rắn.

Ngũ quan của Kỳ Thịnh rất đẹp, rất xinh, nhưng tận trong xương cốt lại toát ra khí chất cực kỳ cứng rắn, đậm chất phong lưu riêng biệt.

Dù cậu ấy ở đâu thì luôn có thể thu hút được sự chú ý của hầu hết mọi người ở đó.

Giang Mãnh Nam thấy cô cứ ngồi đực ra nhìn Kỳ Thịnh chằm chằm, ông không nhịn được bèn gọi cô một tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau ra tiếp khách đi kìa.”

“Vâng!” Cô đứng dậy đi đến bàn ăn của mấy cậu con trai và hỏi: “Ăn gì?”

Mấy cậu con trai bắt chước giọng điệu của Giang Mãnh Nam gọi cô “Bé Ngoan ơi”, “Bé Ngoan à”...

“Thịt nướng thêm cà tím, thịt bò, rau hẹ và cánh gà, bảo bố cậu làm nhanh lên nhé Bé Ngoan.”

“Lấy thêm một bát cơm rang thịt nguội, hai quả trứng kho, phiền cậu nhé Bé Ngoan.”

Giang La ghi lại những món họ đã gọi, sau đó giơ chân đạp vào chân ghế của Kỳ Thịnh: “Cậu thì sao?”

Dường như đôi chân dài của Kỳ Thịnh không có chỗ đặt xuống, tùy ý dạng rộng, vẫn cầm bản vẽ trên tay tô tô vẽ vẽ, lơ đãng nói: “Phở xào.”

“Tớ không hỏi thì cậu không nói hả!”

Khóe miệng của cậu ấy hơi nhếch lên: “Thì đang đợi Bé Ngoan của chúng ta tiếp đón còn gì.”

“...”

Giang La cũng chẳng thèm so đo với cậu ấy, quay đầu báo món khách gọi cho bố, báo xong còn không quên dặn dò một câu: “Bố đừng cho cay vào phở của Kỳ Thịnh nhé.”

“Biết rồi.” Giang Mãnh Nam trợn mắt: “Lần nào cũng nói.”