Vương Phu Bị Ruồng Bỏ Sống Lại Thành Đoàn Sủng

Chương 10: Điềm báo

Cùng lúc đó, tại Cảnh vương phủ.

Hoa Thanh nằm ngửa trên giường, hai chân dang rộng, ngón tay nắm chặt ga trải giường thở hổn hển. Cái bụng bầu quá lớn, hắn căn bản không nhìn thấy Tạ Cảnh đang làm cái gì, chỉ cảm nhận được du͙© vọиɠ của mình đang được bao bọc trong miệng y, nuốt vào nhả ra hết lần này đến lần khác: “Ưm… A Cảnh… A Cảnh..."

Đỉnh đầu của cự vật thỉnh thoảng bị lưỡi của y quét qua, hai quả trứng cũng được y dùng ngón tay vuốt ve, đôi mắt của hắn đỏ hoe rưng rưng nước mắt liên tục thở hổn hển, cuối cùng dưới cái mυ'ŧ mạnh của y, hai chân hắn run rẩy vô lực đem vô số dương nguyên bắn vào miệng của y: "A Cảnh... ca ca không được rồi..."

Hoa Thanh yếu ớt nằm trên giường, ánh mắt có chút thất thần, Tạ Cảnh ngậm lấy dương nguyên của Hoa Thanh tiến tới hôn hắn, để hắn nếm thử mùi vị của chính mình.

Sau khi hai người trao nhau nụ hôn, Tạ Cảnh ôm lấy người Hoa Thanh an ủi. Nói ra cũng lạ, Tạ Cảnh không có hứng thú với người khác nhưng đối với Hoa Thanh, hôn hắn bao nhiêu cũng không bao giờ chán.

Nhưng Hoa Thanh vừa mới phóng thích xong y lại đến khiến Hoa Thanh không chịu nổi, thân thể đang run rẩy, ngay cả cái bụng bầu trắng như tuyết cũng run rẩy.

Đột nhiên tay Tạ Cảnh dừng lại.

“Hử?” Hoa Thanh mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn Tạ Cảnh, như đang thầm hỏi tại sao y không tiếp tục: “Sao thế?”

Tạ Cảnh vừa nãy chỉ cảm thấy trong lòng có gì đó kỳ lạ lóe lên, một lát sau biến mất không dấu vết, không thể nói rõ được là cái gì, tránh để Hoa Thanh lo lắng y thấp giọng nói: “Không sao.” Liền cúi đầu ôm lấy Hoa Thanh tiếp tục hôn.



Ước chừng mười ngày nữa là đến ngày sinh thần của Tạ An - đường thúc của Tạ Cảnh, thân đệ của hoàng thượng.

Tạ Cảnh dẫn Hoa Thanh đến An Vương phủ nhìn thấy một đám người đang vây quanh đình, Hoa Thanh nổi hứng tò mò đi tới nhìn xem.

Trong đình có một người đang làm thơ, người đó buộc tóc, đội ngọc quan, dáng vẻ tuấn mỹ, Hoa Thanh nhịn không được nói: “Quả là một công tử tuấn tú.”

Nói xong, nam nhân đó đã làm xong một bài thơ. Hoa Thanh đứng ngoài đình ngẫm nghĩ về câu thơ, cảm nhận được chút ý vị, không khỏi gật đầu, Tạ Cảnh ngày thường cũng thích làm thơ, hắn liền quay đầu nhìn Tạ Cảnh, muốn nói với y một lúc: A Cảnh..."

Không ngờ ánh mắt của Tạ Cảnh luôn nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không để ý người đó.

Nam nhân ngẩng đầu mỉm cười với hai người họ, Hoa Thanh cười đáp lại, đang định mở miệng nói chuyện, nhưng không ngờ rằng Tạ Cảnh lại cất bước rời đi, Hoa Thanh không ngờ tới cũng không biết làm như nào mới tốt, chỉ có thể nhanh chóng xin lỗi người đó sau đó đuổi theo Tạ Cảnh.

Hiện tại Hoa Thanh bụng đã to đi vội vàng một chút liền thở không ra hơi, Tạ Cảnh trước đây vẫn luôn chờ đợi hắn, chưa bao giờ đi nhanh như vậy, nhưng hôm nay lại không hề dừng lại.

Hoa Thanh đuổi theo nhanh hơn, trước mắt bỗng tối sầm lại, hai chân run rẩy, chỉ có thể dùng tay ôm cái bụng bầu, tựa vào gốc cây để bình tĩnh lại.

Hoa Thanh chờ một lát cũng không đỡ hơn, lúc này hai chân run rẩy, thân thể ngã xuống, đột nhiên có một bàn tay ôm lấy thân thể của hắn.

“A Cảnh…” Hoa Thanh nhẹ nhàng gọi, lại nghe được người đó đáp: “Nguyễn Nguyễn.”

Hoa Thanh kinh ngạc, khi bóng tối trước mắt tan đi hắn ngẩng đầu nhìn người này, người này hắn chưa từng gặp qua, hắn không khỏi sững sờ tại chỗ: “Các hạ là. .."

Người này thanh khiết tao nhã, lập tức xin lỗi: "Thất lễ rồi, vừa rồi ta thấy ngươi rất giống đệ đệ của ta, nhất thời mạo phạm..."

Hoa Thanh đáp: "Không sao."

Hắn còn chưa kịp nói xong sau lưng đã có một giọng nói vang lên: "Các ngươi đang làm cái gì?"

Hoa Thanh ngẩng đầu nhìn hóa ra là Tạ Cảnh, Hoa Thanh còn chưa kịp nói gì, Tạ Cảnh không chút do dự đã tóm lấy Hoa Thanh, tức giận trừng mắt: "Các hạ động tay động chân với vương phu của ta là có ý gì?"

Người đó ngạc nhiên nói: "Xin lỗi, là tại hạ đã lỗ mãng!"

Hoa Thanh cũng kéo tay áo Tạ Cảnh nói: "A Cảnh, không thể trách hắn được là vừa rồi ta đi vội vàng suýt chút nữa thì ngã, là hắn đã đỡ ta!"

Tạ Cảnh xoay người liếc hắn ta một cái, mới bớt giận không nói gì. Người đó xin lỗi mấy lần rồi quay người bỏ đi.

Hoa Thanh tựa vào trong ngực Tạ Cảnh, yên tâm hơn rất nhiều mới hỏi: “Hắn là ai vậy?”

“Con trai thứ năm của Dung vương.”

Dung vương sao? Hoa Thanh nhớ đây là một trong số ít vị vương gia khác họ trong triều còn có kim bài miễn tử. Chỉ là đệ đệ của Ngũ công tử vậy chính là Dung tiểu công tử rồi, nhưng mà người đó không phải vừa ra đời đã hôn mê bất tỉnh đến bây giờ sao? Sao lại trông giống hắn được?

Hoa Thanh không nghĩ nhiều, chuyện của người khác không liên quan gì đến hắn, Tạ Cảnh hôm nay có chút lơ đễnh khiến hắn rất lo lắng, nhẹ nhàng đưa tay ra móc lấy đầu ngón tay của Tạ Cảnh, nhẹ giọng nói: "A Cảnh. Nếu ngươi thấy nhàm chán thì chúng ta về đi. Ta cũng mệt rồi."

Trên đường trở về, Hoa Thanh ngồi trên xe ngựa, eo và bụng không còn chút sức lực nào, đau nhức đến độ hai mắt tối sầm lại. Tim đau nhức, hắn khó khăn ho hai cái nhưng không ho ra được gì. Nhưng Tạ Cảnh tựa hồ có tâm sự trùng trùng cũng không như mọi khi ôm lấy hắn giúp hắn xao eo, hắn nhịn không được tự mình nhẹ nhàng xoa bóp eo, nghĩ lát về có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Khi đến trước cổng vương phủ, Hoa Thanh chỉ cảm thấy tim đau nhức như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Đến thở cũng không còn sức.

Lúc này Tạ Cảnh nói với hắn: “Huynh về trước đi, ta còn có một số việc phải làm.”

Hoa Thanh ngoan ngoãn gật đầu, vươn tay ôm lấy cổ Tạ Cảnh muốn hôn Tạ Cảnh. Tạ Cảnh tới gần lại không hôn sâu như trước chỉ cúi đầu chạm vào môi hắn rồi mới buông ra nói: "Mau về nghỉ ngơi đi, hôm nay huynh cũng mệt rồi."

Hoa Thanh xuống xe ngựa đứng ở trước cửa vương phủ, đột nhiên cảm thấy tim mình đau đến tê dại, giống như không thể đập được nữa. Mà lúc này cỗ xe ngựa chạy nhanh về phía trước. Hắn ngước mắt nhìn xe ngựa rời đi, lại thấy nó quay lại con đường lúc đầu, trái tim tê dại của hắn run rẩy, đau nhói như bị kim đâm.

Tiểu Đào Tử nói: "Vương phu, chúng ta về trước đi! Bên ngoài gió lớn, người bây giờ không chịu được gió lớn."

Hoa Thanh ôm bụng bầu chậm rãi đi về phía phòng. Không hiểu sao hôm nay hắn luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an.

Lúc đi ngang qua vườn, Tiểu Đào Tử vì muốn làm hắn vui đột nhiên lớn nói: "Vương phu, người mau nhìn xem hoa nở rồi."

Hoa Thanh quay đầu nhìn. Hoa mai đầy vườn đã nở khá nhiều, một trận gió thổi qua những cánh hoa bị làn gió cuốn lên, một làn gió thơm phả vào mặt hắn. Chỉ kì lạ là những bông hoa hôm nay nở đều có màu trắng. Giống như là điềm báo không lành nào đó.