Vương Phu Bị Ruồng Bỏ Sống Lại Thành Đoàn Sủng

Chương 9: Tranh cãi

"Nạp thϊếp! Trong lòng con chỉ có một mình Hoa Thanh, làm sao có thể nạp thϊếp? Người có biết huynh ấy đã khuyên con như thế nào không! Huynh ấy vừa mới sảy thai, cơ thể còn suy nhược như vậy, liền quỳ xuống đất van xin con nạp thϊếp, con không đồng ý huynh ấy liền một mình quỳ dưới đất ba canh giờ, là ba canh giờ! Nếu như bây giờ để con quỳ ba canh giờ sợ là con còn không chịu được. Huynh ấy quỳ đến mức ngất đi rồi mà cũng không cho người khác đυ.ng vào, người có biết sau đấy huynh ấy hôn mê bao lâu, sốt cao bao lâu không?"

Tạ Cảnh căm ghét nói. Làm cho ca ca yêu quý của y cảm thấy khó chịu như vậy, đau khổ như vậy đã trở thành cái gai sâu nhất trong lòng y.

Hiền phi nghe xong lẩm bẩm nói: "Ta... ta cũng không biết... ta không có bảo nó làm như vậy! Đây đều là nó tự nguyện!"

“Mẫu phi, người từ khi sinh ra con đến nay chưa hề nuôi dạy ta một ngày nào, người bất quá chỉ coi con như một công cụ để tranh sủng. Khi còn nhỏ, con chậm lớn, người trong cung đều theo người khác không ai xem trọng con, cũng không ai thích con ngay cả người cũng ghét con. Lần đầu tiên con cảm nhận được sự ấm áp là đến từ huynh ấy. Con nói cho người biết, huynh ấy là mạng của con, nếu huynh ấy không còn nữa con cũng sẽ không sống một mình trên thế gian này, người là mẫu thân của con con kính trọng người, nếu người làm gì con cũng sẽ giúp người! Nhưng đối với chuyện của huynh ấy, con sẽ không bao giờ buông tay, nhi tử nếu đã trưởng thành rồi tuyệt đối sẽ không làm món đồ chơi mặc cho người khác tùy ý sắp xếp an bày.”

Nói xong, Tạ Cảnh hít một hơi thật sâu nói: “Con lập được chiến công hiển hách, đã xin lệnh của phụ hoàng ban cho thê tử của con kim bài miễn tội, sau này nếu như huynh ấy xuất hành liền giống như bệ hạ xuất hành, thê tử của con con sẽ chăm sóc tốt, cũng xin mẫu phi sau này đừng đến tìm huynh ấy nữa.”

“Ta mang thai nhiều tháng như vậy, lại sinh ra một kẻ bất trung bất hiếu như ngươi! Trong lòng chỉ có thê tử không có mẫu thân.”

Tạ Cảnh cười lạnh: "Mẫu phi, nhi tử sở dĩ có thể trở thành Cảnh vương, số người con gϊếŧ qua nhiều vô số kể, số lần bị người khác mắng cũng đếm không hết, những lời nói này của người căn bản một chút cũng không thể làm tổn thương con, người vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt. Nhi thần xin cáo lui!” Nói xong y liền rời đi.

Hiền phi trở về cung, bừng bừng tức giận ngồi trên ghế.

Nhược Liễu đi qua giúp bà bóp vai: “Nương nương, người đừng tức giận cẩn thận tổn hại đến cơ thể.”

Hiền phi nói: “Đừng bóp nữa, ngươi! Ngươi đi xem xem nó có phải là thật sự là đi xin kim bài miễn tội rồi không.”

Chưa đến thời gian một nén nhang, Nhược Liễu đã quay lại: “Quả thực là đã đi xin kim bài, cũng nói là xin cho vương phu, vương gia nói cơ thể vương phu không tốt, có kim bài có thể không cần quỳ trước bất kì ai, cũng không cần hầu hạ người khác nữa!"

Hiền phi nghe được lời này cơ thể liền run rẩy: “Câu này của nó rõ ràng là nhắm vào ta.”

Nhược Liễu cũng biết mối quan hệ trong chuyện này, không khỏi thở dài: "Nương nương, người đâu hà tất cùng vương gia làm ầm ĩ đến mức này!"

Hiền phi lắc lắc đầu: “Có lẽ là ta có chút ghen tị với Hoa Thanh. Nghĩ lại năm đó, sau khi vào cung ta không được sủng ái, hoàng đế không để ý tới ta cho nên ta chịu đủ sự lạnh lùng của người khác, không dễ gì mới sinh được một người con trai ưu tú như vậy, vốn nghĩ rằng có con trai rồi mọi chuyện đều sẽ thuận lợi nhưng ai mà biết được nó vậy mà lại yêu say đắm một người mà ta không ưng."

Nói xong Hiền phi thở dài một cái lại nghĩ mãi không ra: “Ta không hiểu Hoa Thanh đó có cái gì tốt? Vì sao Cảnh Nhi lại yêu nó như vậy!”

Nhược Liễu đáp: “Nguyên do cũng là do người, năm đó nếu người không đưa vương gia xuất cung vương gia cũng sẽ không quen được Hoa Thanh, bây giờ cũng sẽ không như vậy.”

Hiền phi bất đắc dĩ cúi đầu, trầm mặc hồi lâu cuối cùng nói: “Bỏ đi, nếu vương gia đã quan tâm nó như vậy, về sau ta sẽ không quấy rầy hai đứa nó nữa.”

Bà đột nhiên cười nhạo chính mình, cảm khái: "Có lẽ Hoa Thanh nhất định là sống rất tốt, trước giờ không biết cảm giác phòng đơn gối chiếc là gì.” Cả đời này của bà từ trước đến nay còn chưa bao giờ được phu quân sủng ái như vậy.

Nhược Liễu đáp: "Nhưng cứ được người sủng ái như vậy, nếu như một ngày người đó thay lòng đổi dạ không còn yêu nữa thì làm thế nào cũng sẽ không chịu đựng nổi."



Trong một căn phòng tối tăm.

Một người đàn ông dáng vẻ xấu xí hỏi: “Ngươi thật sự bằng lòng dùng mạng sống của mình để nuôi dưỡng cặp thư hùng cổ này sao?”

"Đúng vậy! Tạ Cảnh đem người ta yêu cướp đoạt vào trong vương phủ, rồi lại trục xuất khỏi phủ, ta nhất định phải xả cục tức này mới được!"

"Được, ta giúp ngươi, Tạ Cảnh chiếm đoạt nước ta, diệt tộc của ta, ta nhất định phải làm cho hắn tan nát cõi lòng sống không bằng chết. Ngày đêm nếm trải thống khổ ngày hôm nay của ta. Thư hùng cổ cần dùng máu tươi để nuôi dưỡng mà người trúng phải hùng cổ nhất định sẽ yêu người có thư cổ. Ta dùng một sợi tóc, một giọt máu của Tạ Cảnh luyện hùng cổ. Còn thư cổ này chỉ cần ngươi uống nó, y nhất định sẽ yêu ngươi.”

"Được!" nói xong, người đó liền nuốt thư cổ vào trong người, một trận đau đớn ập đến, tức khắc liền ngã xuống đất co giật.