Tạ Cảnh nắm chân Hoa Thanh, đặt những nụ hôn nóng bỏng lên từng bộ phận trên cơ thể Hoa Thanh. Từ môi đến tim, từ ngực đến bụng bầu, cái bụng bầu căng tròn như sứ trắng như một viên ngọc lớn khiến Tạ Cảnh lưu luyến không rời.
Hoa Thanh hai chân dang rộng nằm trên giường thở hổn hển, đôi nhũ dựng thẳng đứng khẽ run lên, mà Tạ Cảnh trong khi ngón tay đang lượn quanh huyệt khẩu, cố gắng khơi dậy du͙© vọиɠ của hắn, thỉnh thoảng đưa ngón tay vào trong nhẹ nhàng an ủi.
Hoa Thanh nhắm mắt lại, thân thể ửng hồng vì du͙© vọиɠ, môi hơi hé mở, không ngừng rêи ɾỉ.
Tạ Cảnh hiểu rõ từng nơi trên cơ thể hắn, làm thế nào để khiến hắn muốn ngừng mà không được, làm thế nào để hắn thở hổn hển, Tạ Cảnh đều ghi nhớ trong tim nắm rõ trong lòng bàn tay, xuất chinh bảy tháng đã đủ y thanh tâm quả dục lại thêm Hoa Thanh sau khi mang thai cực kỳ mẫn cảm, huyệt khẩu cực kỳ nóng bỏng, mỗi lần giao hợp, hai người đều có thể có được trải nghiệm tột đỉnh, khiến cho hắn làm thế nào cũng không muốn buông hắn ra.
Nhưng hôm nay lại có chút bất đồng, Hoa Thanh càng thở càng khó nhọc, nhưng Tạ Cảnh vẫn không chịu đi vào, y chỉ vuốt ve hôn toàn thân Hoa Thanh, đặc biệt là hai bầu ngực căng đầy sữa cùng cái bụng bầu căng tròn của hắn .
"Ưʍ... A Cảnh... A Cảnh..." Hoa Thanh nhịn không được kêu lên một tiếng, hắn chậm rãi giơ
một chân lên vòng lấy thắt lưng của Tạ Cảnh, hắn đã động tình rất cần trượng phu đến an ủi.
Không ngờ Tạ Cảnh lại không hề vội vàng, cúi đầu tiếp tục hôn lên bộ ngực mềm mại thơm phức, mυ'ŧ lấy đầu nhũ hoa cho đến khi chúng phát ra âm thanh chậc chậc.
"A Cảnh...a..." Hoa Thanh nằm trên giường, cơ thể không ngừng run rẩy vì quá ham muốn.
“Ca ca, huynh đã suy nghĩ kỹ chưa?” Vừa nói, động tác Tạ Cảnh càng trở nên ôn hòa hơn, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve hậu huyệt của Hoa Thanh: “Muốn thì chủ động cầu xin ta đi!”
Hoa Thanh mặt đầy nước mắt, hai chân trên giường đạp loạn hai cái, miệng nức nở nói: "A Cảnh... A Cảnh..."
Huyệt nhỏ đang vặn vẹo đóng mở, dịch thủy trong suốt không ngừng tràn ra, thấm ướt ga trải giường.
Đại điểu của Tạ Cảnh cứng đến phát nóng, nhưng y lại chỉ hôn vào bụng bầu của Hoa Thanh, ngón tay đưa qua đưa lại ở huyệt khẩu nhưng không chịu đi vào: “Ca ca, nếu hôm nay huynh không cầu xin ta! Ta sẽ không đi vào đâu."
Hoa Thanh thở hổn hển, không nhịn được nữa, cuối cùng khóc lớn hét lên: "A Cảnh, ca ca xin đệ đi vào đi... xin đệ..."
Vừa dứt lời, hắn đã cảm nhận được đại điểu to lớn của Tạ Cảnh xuyên vào cơ thể mình và bắt đầu chậm rãi di chuyển. Tạ Cảnh nhớ nhung cơ thể của hắn nhẹ nhàng chuyển động.
Hoa Thanh vừa xấu hổ vừa lúng túng, nhưng dần dần cảm nhận được một loại kɧoáı ©ảʍ khó tả, hắn không nhịn được đung đưa theo luận động khẽ rêи ɾỉ. Đột nhiên cơ thể hắn run rẩy, cau mày hét lên.
Tạ Cảnh giật mình, dừng lại động tác hoảng hốt hỏi: "Sao vậy?"
Hoa Thanh bình tĩnh lại một lát, sau đó thả lỏng lông mày, nhỏ giọng nói: "Lúc nãy thằng bé vừa mới đá ta một cái."
Tạ Cảnh nhìn cái bụng bầu trắng như tuyết, nhỏ giọng nói: “Con hư, đừng có ức hϊếp cha của con!” lại hôn lên má của Hoa Thanh: “Vậy ta nhẹ nhàng một chút!”
Hoa Thanh nhắm mắt, đáp lại nói: "Cẩn thận một chút..."
Hai người chậm rãi luận động, Hoa Thanh hai tay ôm bụng bầu, chỉ cảm giác được Tạ Cảnh hết lần này đến lần khác đỉnh vào trong, như thể đã chạm tới tử ©υиɠ, khiến hắn mơ hồ cảm thấy buồn nôn! Chỉ là hậu huyệt thoải mái khiến hắn khó có thể thoát ra chỉ có thể đắm chìm trong đó...
...
Việc Thất vương phủ đưa người ra ngoài đã khiến kinh thành một phen náo động.
Dường như mọi người đều biết Thất vương gia này yêu vương phu của mình đến nhường nào, gần như yêu như si như túy.
Mà một người tướng mạo khôi ngô tuấn tú, thân phận cao quý lại có tài hoa, chiến công hiển hách như Tạ Cảnh lại yêu một người đến như vậy, ngược lại khiến mọi người rất ngạc nhiên, cũng rất ngưỡng mộ vị vương phu hiếm khi xuất phủ đó.
Việc này đã trở thành một huyền thoại trong một thời gian. Không lâu sau, liền đến ngày thực hiện nghi thức phong vương.
Ngày hôm đó, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Theo tiếng hô của thái giám vang lên, Tạ Cảnh chậm rãi đứng dậy, y trái lại cực kỳ hờ hững, sau khi khấu tạ long ân, liền nhận lấy lệnh bài Cảnh vương từ tay thái giám.
Ánh mắt của tất cả văn võ bá quan đều không tự chủ được rơi trên thân hình cao lớn của y, hiện tại y nắm trong tay đại quyền, địa vị có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Sau khi nghi thức kết thúc, Tạ Cảnh ra khỏi cung vừa đến An Đức môn, lại bị Hiền phi nương nương gọi lại.
Y dừng lại, quay người hành lễ nói: "Tham kiến nương nương."
Đôi mắt phượng rất giống mắt Tạ Cảnh của Hiền phi tràn đầy tức giận nói: "Con hận mẫu thân của mình đến vậy sao?"
Tạ Cảnh lạnh nhạt đáp: “Nhi thần trước nay chưa từng hận nương nương.”
"Mẫu thân của con bệnh sắp chết rồi con cũng không đi thăm, thê tử của con chỉ là mang thai mà con lại ngày ngày ở nhà dỗ nó, đây là đạo lý gì?"
Tạ Cảnh lễ nghi một chút cũng không loạn: “Mẫu thân có phụ hoàng quan tâm, bệnh có thái y chữa trị, bên người lại có cung nữ thái giám hầu hạ, mà thê tử của nhi thần chỉ có một mình nhi thần. Huống hồ nhi thần chinh chiến lâu năm mới về kinh, sự vụ bận rộn, sau này sẽ thường xuyên đến thăm mẫu thân, nhi thần còn có việc xin cáo lui trước.”
"Đứng lại! Con không cần phải nói dối lừa ta. Con không phải là giận ta, giận ta hôm đó đến tìm nó sao? Nhưng ta chẳng lẽ không phải là vì muốn tốt cho con sao?”
“Vì tốt cho con?” Tạ Cảnh cau mày nói: “Mẫu phi biết con không chịu đồng ý liền đi tìm thê tử của con, người biết rõ huynh ấy mới sảy thai được bảy ngày, cơ thể suy nhược, trong lòng khó chịu bất án, người còn nói với huynh ấy mấy câu như không sinh được con, người đây không phải là muốn đâm vào tim huynh ấy sao? Người còn nói huynh ấy không có thân thích, chẳng lẽ huynh ấy không muốn có thân thích sao? Huynh ấy mất phụ mẫu từ nhỏ, một mình không nơi nương tựa chịu biết bao nhiêu khổ cực, mẫu phi mỗi câu nói của người đều đang đâm vào tim huynh ấy.”
"Nhưng ta nói sai sao? Nó chính là không sinh được con còn không cho con nạp thϊếp!”