Vương Phu Bị Ruồng Bỏ Sống Lại Thành Đoàn Sủng

Chương 2: Tặng ngọc bội

Hiện tại, ngực Hoa Thanh vẫn còn hơi tức, hắn nghiêng đầu tựa vào vai y nhẹ giọng nói: “Không cần vất vả như vậy, đừng khắc khẩu với nương nương, nàng là mẫu thân ruột của ngươi.”

Tạ Cảnh thấy hắn suy yếu, không muốn làm hắn lo lắng, tuy rằng trong lòng đã hạ quyết tâm nhưng vẫn gật đầu nói: “Vậy hai ngày này ta sẽ ở nhà chăm sóc ngươi, chờ đến ngày đại quân nhập kinh ta sẽ đi gặp mặt bệ hạạ.”

Thân thể mang thai vốn không chịu đựng được mệt nhọc, được dựa vào l*иg ngực của phu quân mình âu yếm Hoa Thanh càng yếu ớt hơn, hắn giương mắt nhìn về phía Tạ Cảnh, đôi mắt rũ xuống ngữ điệu ngọt mềm mà nói: “Vậy thì ta sẽ nói với bên ngoài rằng mình ốm, làm những thϊếp thất kia không cần tới thỉnh an.”

Tạ Cảnh nghe xong, mềm lòng, cầm lòng không đậu mà thò lại gần hôn hôn khóe môi hắn nói: “Được, làm như vậy đi, để những người đó không cần đến thỉnh an. Hai ngày này chúng ta sẽ ngủ nướng.”

Nói xong, hai tay y thuận theo quần áo của Hoa Thanh mà thò vào trong.

Hoa Thanh giương mắt đảo, qua nhẹ nhàng vỗ lên đôi tay không an phận kia, ôn nhu nói : “Còn không mau đi tắm đi.”

Tạ Cảnh bị đôi mắt như nước mùa xuân của hắn liếc một cái đến thần hồn điên đảo, hung hăng hôn lên môi hắn, khiến tầm mắt hắn tối sầm mới buông ra, đi rửa mặt.

Khí huyết Hoa Thanh suy yếu bị hôn như vậy thì khó nhịn mà rêи ɾỉ. Một lát sau, hắn mới hơi ngồi dậy, khẽ nói với tỳ nữ: “Mau đi chuẩn bị đồ ăn, đừng làm những người khác biết.”

Tạ Cảnh đã đi đến sang phòng kế bên nhưng nghe thấy hắn nói lại quay trở về: “Không cần làm, đừng để người khác biết ta trở về, ăn một chút điểm tâm là được rồi, dù sao ta cũng không đói.”

Sau khi tắm xong, Tạ Cảnh trở lại trong phòng thì thấy trên bàn có một chén mì sợi nóng hổi, y vô thức cười lên, ái thê luôn luôn lo lắng thân thể y nên sẽ không để y nhịn đói.

Tạ cảnh ăn một chút rồi gác đũa, bế Hoa Thanh lên giường, y nhẹ nhàng cởϊ qυầи áo Hoa Thanh ra, ngón tay y vuốt ve bụng bầu của hắn, quyến luyến không thôi mà nói: “Tổ tông, ngươi có biết khi bọn họ viết thư cho ta nói rằng ngươi có thai thì lòng ta có cảm giác gì không? Ta nhớ ngươi mỗi ngày! Lần này đánh trận nhanh như vậy thật sự là vì ta quá muốn trở về sớm để gặp ngươi.”

Nói xong, Tạ Cảnh cúi đầu hôn mạnh lên bụng bầu mượt mà trắng như tuyết của hắn, bẹp một cái, Hoa Thanh đỏ mặt không chịu nổi.

“Đúng rồi!” Tạ Cảnh lấy một vật từ trong người ra.

“Đây là cái gì?” Hoa Thanh duỗi tay nhẹ nhàng đấm lưng, sau khi thân thể nặng nề hơn, hắn thường cảm thấy eo đau không chịu nổi.

Vừa dứt lời, Tạ Cảnh đã ôm hắn vào ngực, bàn tay to dịu dàng xoa ấn eo hắn: “Chuẩn bị một món quà cho ngươi. Khối ngọc bội này đã được pháp sư Tây Vực khai quang, phía trên có khắc tên của ngươi, mang lên, nó sẽ đảm bảo người bình an. Lần này, ta xuất chinh đi đại mạc, thấy thật nhiều thứ, nghĩ đến ngươi cũng chưa từng thấy cho nên muốn đem về cho ngươi hết. Chỉ là, lần này ta lén nhập kinh, không mang hành lý gì, chờ đến lúc lễ vật theo đại quân trở về, ta sẽ tặng ngươi sau.”

Màu sắc ngọc bội ôn nhuận, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.

Tạ Cảnh nhẹ giọng hỏi: “Ca ca thích không?”

“Thích…” Hoa Thanh sờ khối ngọc bội kia, thấp giọng hỏi: “chỉ cần là A Cảnh đưa, ca ca đều thích…”

“Vậy thì tốt rồi. Ta mang lên cho ca ca.”

Nói, Tạ Cảnh đeo ngọc bội lên cho hắn, rồi cúi đầu xuống hôn Hoa Thanh, đôi tay nóng lòng vuốt ve thân thể Hoa Thanh, giọng nói đầy khát vọng: “Ca ca, ta rất nhớ ngươi…”

Hoa Thanh Nhắm mắt lại, hắn cũng nhớ Tạ Cảnh, cha mẹ hắn mất sớm, một lòng của hắn đặt lên trên người Tạ Cảnh, Tạ Cảnh muốn cái gì hắn cho cái đó, giờ hắn chỉ có thể nói một câu: “Cẩn thận hài tử!” Rồi nhúc nhích thân thể nặng nề, đem thân mình mềm mại tựa vào lòng Tạ Cảnh.

“Yên tâm, ta đã hỏi đại phu, chuyện phòng the nếu làm vừa phải sẽ không ảnh hưởng đến hài tử, ngược lại còn có ích cho thân thể.”

Nói xong, Tạ Cảnh cởϊ qυầи lót của Hoa Thanh ra, ném qua một bên, cúi đầu hôn hai đầṳ ѵú hắn.

Thân thể Hoa Thanh chưa được người chạm qua đã lâu, vừa bị Tạ Cảnh chạm một cái, hắn đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà kêu lên: “A------”

Tạ Cảnh thấy hắn mẫn cảm như vậy thì càng hưng phấn hơn, lập tức hôn môi Hoa Thanh, thành công đoạt lấy quyền chủ động, thâm nhập từng chút…

Đợi đến khi Hoa Thanh bị hôn đến không thở nổi, thân thể khẽ run lên, y mới buông tha cho hắn, hôn nhẹ một đường từ ngực xuống bụng, tay y nắm lấy dươиɠ ѵậŧ xinh đẹp của Hoa Thanh mà vuốt, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay trêu chọc hai quả cầu nhỏ của hắn, khiến Hoa Thanh rớt nước mắt, thở dốc không ngừng.

Tạ Cảnh thấy hắn thoải mái như thế thì nhẹ nhàng cười, cúi đầu ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ hắn, vừa liếʍ vừa mυ'ŧ.

Bụng của Hoa Thanh mượt mà, căng phồng, hắn không thấy Tạ Cảnh đang làm gì, chỉ cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ tràn lan khắp người, mỹ nhân không hề tự an ủi khi mang thai nên chỉ vừa bị trêu chọc một lát đã thở dốc liên tục, đạt tới cao trào.

“Ưm---” Hắn cong người một cái, tay nắm chặt khăn trải giường, chất dịch màu trắng phun trào. Thân thể vô lực ngã xuống giường, cả người hắn run rẩy không ngừng, tim đập cực nhanh, tầm mắt choáng váng, còn đắm chìm trong cảm giác cao trào: “A Cảnh… Đợi một chút… Ca ca khó chịu…”

Tạ Cảnh quết chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, dùng ngón tay chậm rãi xâm nhập mị huyệt.

Hoa Thanh ôm bụng bầu thở gấp: “Ư… Chậm một chút… A!”

Bởi vì mang thai nên hậu huyệt Hoa Thanh chảy ra rất nhiều dịch thể, mềm mại ướŧ áŧ. Nhưng dù vậy, khi Tạ Cảnh tiến vào, Hoa Thanh vẫn cảm giác được dị vật xâm lấn.

“Ta biết rồi, ca ca. Sao ta có thể khiến ngươi khó chịu.” Tạ Cảnh rút ngón tay ra, đỡ dươиɠ ѵậŧ, thật cẩn thận tiến vào lối đi ướt mềm kia.

Hai người chưa giao hợp đã lâu, khi mị huyệt nuốt vào toàn bộ vật kia của Tạ Cảnh, hai người đều không nhịn được mà rêи ɾỉ.

Tạ Cảnh luôn bận tâm thân thể của Hoa Thanh, trước sau không dám làm càn, chỉ dám nhẹ nhàng, chậm rãi vận động.

Hoa Thanh được trượng phu săn sóc như thế, đã sức cùng lực kiệt, ngửa đầu, thấp giọng rên ngâm: “Ưm… A…”

Rồi hôn hôn trầm trầm mà ngủ.