Vương Phu Bị Ruồng Bỏ Sống Lại Thành Đoàn Sủng

Chương 76: Sổ sách

Tin tức Cảnh vương si mê Dung gia tiểu công tử rất nhanh truyền khắp kinh thành. Có người nói tiểu công tử này vận khí thật đúng là không tệ, hôn mê nhiều năm tỉnh lại vẫn được Cảnh vương coi trọng. Lại có người nói Tạ Cảnh là trâu già gặm cỏ non, cũng sẽ bạc tình bạc nghĩa, không đáng phó thác...... Tóm lại nhiều ý kiến khác nhau, chưa kết luận được.

Thế nhưng bất luận bên ngoài nói như thế nào, cũng không thể làm xáo trộn và quấy nhiễu sự bình yên trong Vương phủ.

Dung Nguyễn cầm bút lông vẽ nguệch ngoạc trên sổ sách, một lát sau, không nhịn được nhíu mày: “Sao tháng này đột nhiên chi tiêu nhiều như vậy. Gấp mấy lần tháng trước rồi.”

An Nam chờ ở một bên, nghe Dung Nguyễn hỏi, vội trả lời: “Khởi bẩm Vương phu, đó đều là vì người đã trở về!”

“Sao?”

“Từ sau khi người đi, Vương gia vô tri vô giác, ngoại trừ chi phí ăn mặc của Tiểu Vương Tôn, thì không để điều gì ở trong lòng, cũng dùng phương thức nghiêm khắc với mình, để chuộc tội với người! Hiện tại người đã trở lại, đương nhiên là muốn cho người những thứ tốt nhất. Chi phí tiêu xài vì thế tăng lên ngay lập tức.”

Dung Nguyễn nghe xong nói: “Ấu trĩ.”

An Nam xấu hổ, hắn nói như vậy chỉ vì muốn thay Vương gia ở trước mặt Vương phu mỹ ngôn vài câu, nào biết Vương phu hiện tại không để những lời nói tốt đó vào tai.

Dung Nguyễn tỉ mỉ xem vài trang, lại lật sang phía trước, lúc này mới cau mày nói: “An Nam, ta thấy trên sổ sách mỗi tháng có một khoản phí mua sắm quần áo, chi phí cũng không ít, lại viết rất mơ hồ, đây là cái gì vậy?”

“Khởi bẩm Vương phu, đây thực tế là ưu đãi dành cho các vυ' em của Tiểu Vương Tôn mà thôi. Lúc Tiểu Vương Tôn một tuổi, tính tình ngang bướng, thường làm hỏng quần áo của các vυ' em, cho nên Vương gia đã ban phát số tiền này.”

“Vớ vẩn! Không nói đến nhi tử mới một tuổi làm sao có đủ sức lực kéo hư quần áo, bây giờ Nhất Nhất đã đầy bốn tuổi, thông minh lanh lợi, sao còn có thể xấu tính làm hỏng quần áo người khác, huống hồ khoản chi tiêu trong sổ sách này có thể làm mười mấy bộ quần áo, rõ ràng là ở giữa kiếm lời túi riêng, Vương gia cũng không quản sao?”

“Vương phu giáo huấn cực kỳ đúng. Nhưng Vương gia công việc bận rộn, đối với chuyện trong phủ, khó tránh khỏi có sơ suất. Huống hồ, Tiểu Vương Tôn từ khi sinh ra đã không có Vương phu bên cạnh, Vương gia đau lòng vô cùng, hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất ban cho Tiểu Vương Tôn. Mấy bà vυ' này ỷ vào việc chăm sóc Tiểu Vương Tôn, muốn thêm khoản phí hái quần áo này, Vương gia cũng lười hỏi đến.”

“Trong phủ cho bọn họ tiền lương đã rất cao, huống hồ quần áo của bọn họ cũng đều là trong phủ sai người làm, khoản này xóa đi ngay!”

Dung Nguyễn lại nhìn xuống phía dưới, nói: “Sao còn có một khoản phí mua quần áo, lại rơi vào danh nghĩa Vương gia. Vương gia làm sao dùng nhiều như vậy.”

An Nam thò đầu ra nhìn, hiểu rõ cười: “Số tiền này rơi trên danh nghĩa Vương gia, thật ra là đặt mua quần áo cho người. Vương gia nói, người hiện giờ đang có mang, sau này vóc người sẽ dần lớn lên, cần phải đặt mua mấy bộ quần áo mới. Hơn nữa, ngày sinh dự tính của người vào tháng tám tháng chín, phải chịu đựng hơn nửa mùa hè, thế nào cũng phải chuẩn bị mấy bộ quần áo mát mẻ thoải mái mới được.”

Dung Nguyễn nhìn chằm chằm số tiền này rồi lại nói: “Vương gia nói không sai, ở giai đoạn sau của thai kỳ, vóc người sẽ dần dần lớn lên, quần áo mặc chưa được mấy lần sẽ không mặc được nữa, cho nên không cần nhiều như vậy, bớt hai bộ đi!”

“Vương phu, số tiền này không thể bớt đi, số tiền này Vương gia nói, là không thể thiếu.”

Dung Nguyễn đã gạch sẵn: “Không nghe hắn.” Lại cắt bỏ rất nhiều khoản chi tiêu khác, cũng thêm một số thứ hắn cảm thấy nên làm.

Làm xong những việc này, Dung Nguyễn đưa sổ sách cho An Nam, bảo hắn cứ theo kế hoạch của mình mà làm. Sau đó liền đi nghỉ ngơi.

Đến buổi chiều, hắn đang ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, Dung Nguyễn chậm rãi mở mắt, hỏi: “Sao vậy?”

Tiểu Đào Tử đến đỡ hắn nói: “Là Tôn ma ma chiếu cố Tiểu Vương Tôn, bà ta phát hiện người khấu trừ khoản phí hái quần áo của bà ta, ỷ vào mình là vυ' em của Tiểu Vương Tôn, hiện tại ở cửa náo loạn, người đừng gấp, nghỉ ngơi thêm một chút, An Nam sẽ xử lý được.”

Dung Nguyễn nói: “Thay quần áo cho ta đi.”.

Tiểu Đào Tử ngẩn người, vội đi lấy quần áo thay cho Dung Nguyễn.

Tôn ma ma ở ngoài viện ồn ào: “Ta chính là người bên cạnh Tiểu Vương Tôn! Cho dù hắn là ai? Cũng không thể chưa được Vương gia đồng ý, liền tùy tiện mạo phạm đến Tiểu Vương Tôn. Hắn là tân quan nhậm chức, nhưng trong mắt hắn còn có gia pháp hay không, mới vào phủ, ngay cả một cái danh phận cũng không có liền muốn tới cắt xén của Tiểu Vương Tôn…”

Dung Nguyễn tới cửa, nhẹ giọng hỏi Tiểu Đào Tử: “Nhất Nhất đâu?”

Tiểu Đào Tử trả lời: “Người đến quý phủ của đại ca ngài, tìm hai muội muội đi chơi. Vương phu…”

Nàng đang muốn khuyên Dung Nguyễn đừng vì những người này mà tức giận, lại thấy Dung Nguyễn gật đầu, bảo người mở cửa, thản nhiên đi ra ngoài.

Tiểu Đào Tử lại ngẩn người, lúc này mới đi theo, Vương phu hiện tại so với lúc trước thật sự rất khác. Đây có lẽ là một thay đổi không tồi.

Dung Nguyễn vừa ra tới cửa, trong phủ liền an tĩnh vài phần, hắn đứng ở trong vườn, giương mắt nhìn Tôn ma ma, ngữ điệu bằng phẳng nói: “Tôn ma ma, ngươi ở chỗ này làm loạn gì vậy?”

Tôn ma ma dừng một lát, lại ưỡn ngực lên nói: “Ta là tới đòi rõ ràng, hỏi rõ ràng! Ngươi dựa vào cái gì, cắt xén phí hái quần áo của ta!”

“Vương gia đã giao sổ sách cho ta, cho nên ta đương nhiên có tư cách!”

“Ha ha, thật là thiên đại chê cười. Ngươi tính là lớn, nhưng có vài phần tư sắc, ỷ vào bộ dạng của mình cùng tiên Vương phu của chúng tôi, dỗ Vương gia đem sổ sách giao cho ngươi. Nhưng ngươi dám động đến người bên cạnh Tiểu Vương Tôn, Vương gia nhất định là đem ngươi một cước đá ra ngoài. Ta nói cho ngươi biết, ngươi cho rằng Vương gia là thật tâm thích ngươi, nhưng thật ra là đem ngươi làm một thế thân, chờ chơi chán, liền trực tiếp ném đi!”.