Vương Phu Bị Ruồng Bỏ Sống Lại Thành Đoàn Sủng

Chương 27: Tiểu công tử được cưng chiều

Trong kinh thành gần đây xảy ra vài chuyện kỳ lạ.

Chuyện thứ nhất là Cảnh vương phu khó sinh mà mất. Sau khi vương gia vội vàng trở về phủ liền đau buồn đến nỗi ngày đêm ôm xác của hắn không chịu chôn cất, khi người khác đến khuyên y liền rút kiếm ra tấn công. Vẫn là đợi đến khi bệ hạ trở về, xác chết đã thối rữa mới thuyết phục được y đem người đi chôn cất.

Chuyện thứ hai là, tiểu công tử Dung gia, Dung Nguyễn, từ khi sinh ra đã ngủ liệt trên giường, đại phu nói hắn vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại được nữa. Mà bây giờ lại nghe nói người đã có phản ứng rồi.

Dung phủ là phiên vương khác họ giữ lại từ thời hoàng đế khai quốc, gia thế hiển hách, Dung vương gia bây giờ kế thừa tước vị của phụ thân, phu phu hòa thuận, năm người con trai đầu đều là giáp đẳng (Alpha), chỉ có duy nhất vị tiểu công tử này là bính đẳng (Omega). Các ca ca đều nắm giữ chức vụ trong triều đình, đại ca nhị ca đã có hôn phối, người hôn phối cũng đều là danh gia vọng tộc. Đây đúng là một gia tộc hiển hách!

Trong căn phòng tinh xảo, tiểu công tử nằm trên giường đang rơi nước mắt, trong lúc hắn khóc không có tiếng động chỉ có nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt rơi xuống.

Phụ thân và cha của hắn luôn che chở cho hắn, cha của hắn ngồi bên giường hôn lên mặt hắn nói: “Bảo bảo đừng khóc, đừng đau lòng. Con muốn gì người trong nhà sẽ cho con."

Hắn vẫn không ngừng được rơi nước mắt. Không ai biết tại sao hắn lại đau lòng đến như vậy.



Phải hơn nửa tháng tiểu công tử mới tỉnh lại, lại điều dưỡng hơn nửa năm thân thể mới miễn cưỡng hồi phục, nhưng hai chân lại không phản ứng, không thể sử dụng được. Thái y đến khám nói rằng vì nằm quá lâu hai chân chưa hề vận động nên bị liệt, có lẽ dùng thuốc và châm cứu có thể chữa khỏi!

Đôi chân không thể bước đi hắn liền giống như một phế vật, ra ngoài đều cần người hầu hạ, hắn trước giờ đều không muốn làm phiền đến người khác, cơ thể khó chịu cũng luôn im lặng chịu đựng. Bây giờ lại càng cảm thấy bản thân gây rắc rối cho người khác.

Có thể là cơ thể này nằm quá lâu, hoặc có thể là hắn chưa hoàn toàn hòa hợp với cơ thể này, hắn cực kỳ yếu ớt không thể rời người. Còn thường xuyên đau ốm nằm triền miên trên giường bệnh. Tuy nhiên, những người trong nhà đều rất sủng ái hắn, đừng nói là từ bỏ hắn ngay cả một chút chán ghét cũng không có, mỗi khi hắn ốm đau họ đều thương xót cho hắn.

Hắn bây giờ một tiếng chó sủa cũng không nghe được, hắn quá yếu ớt nghe thấy tiếng chó sủa liền thở không ra hơi. Khi trời mưa sấm sét cũng phải có người ở bên xoa dịu trái tim hắn, nếu không hắn sẽ mặt mày trắng bệch ngất đi. Người trong nhà chỉ thương xót hắn bệnh đều nghe theo hắn, xem hắn như một con búp bê sứ dễ vỡ mà nuôi dưỡng.

Sau khi thay đổi cơ thể và kiên trì suốt điều dưỡng một năm, Dung Nguyễn cuối cùng cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Hôm đó hắn nằm trên giường đọc sách, trên người đắp một chiếc thảm tịnh xảo làm bằng da hổ, trong phòng đốt than, không để hắn nhiễm lạnh dù chỉ một chút.

Cha hắn từ bên ngoài đi vào, đút hắn ăn tổ yến: “Nguyễn Nguyễn, con lại ăn chút tổ yến đi.”

Hắn ăn được một chút liền lắc đầu nói: "Tanh quá, con không muốn ăn."

Dung chủ phu thấy hắn không muốn ăn cũng không ép hắn ăn, cho người bưng số tổ yến còn thừa lại ra ngoài.

Mà hôm đó đại ca của hắn trùng hợp lại về phủ vào phòng thăm hắn, tình cờ thấy hắn không ăn tổ yến, lại nhìn thấy tinh thần của Dung Nguyễn sau khi điều dưỡng một năm đã tốt lên nhiều, trong lòng vui vẻ, y không nhịn được nhéo nhéo mặt hắn nói: “Cái miệng nhỏ của Nguyễn Nguyễn thật kén ăn.”

Nói rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, thấy sắc mặt hắn không hồng hào lắm. Liền hỏi: "Sao sắc mặt vẫn chưa tốt lên? Có phải là do hôm qua trời mưa sấm sét khiến đệ khó chịu không?"

Dung Nguyễn cụp mi xuống, cha hắn nói: “Là rất khó chịu, tối qua đệ đệ của con gần như không thở nổi.”

Đại ca nghe vậy, vội vàng nắm tay hắn nói: "Nguyễn Nguyễn, đệ đừng để xảy ra chuyện gì nha!"

Hắn không nói gì, hắn luôn cảm thấy mình đang lợi dụng cơ thể của người khác, hưởng thụ đồ tốt của người khác, hắn có chút không nhớ được những chuyện đã xảy ra trước đây rồi, có lẽ cơ thể này dần dần đồng hóa hắn, hắn thật sự cho rằng mình là Dung Nguyễn rồi.

Ngoài cửa có một đại phu đi vào, chủ phủ nhìn thấy liền vội nói: “Đến giờ trị liệu cho Nguyễn Nguyễn rồi.”

Không hiểu sao từ khi tỉnh dậy trên cơ thể này, các bộ phận khác trên cơ thể vẫn ổn chỉ duy có đôi chân là không có phản ứng gì. Sau khi đại phu tới khám qua cũng không tìm ra được nguyên nhân, chỉ nói là do nằm quá lâu, tạm thời bị liệt. Để hồi phục đôi chân này mỗi ngày cần được người đến xoa bóp đồng thời châm cứu, nếu không chúng sẽ ngày càng yếu đi.

Đại phu đưa tay đỡ cái đôi chân mềm như bông của hắn duỗi rồi lại gập vài lần. Các cơ cứng bị căng ra cảm thấy rất đau, nhưng hắn im lặng chịu đựng không hề kêu đau. Ngay cả đại phu cúng không nhịn được khen hắn thật là giỏi.

Hắn chỉ cười nhẹ, hắn không hề cảm thấy như này có đau đớn bao nhiêu, đau đớn hơn như này hắn đều đã trải qua rồi.

Sau khi duỗi thẳng cả hai chân cho bớt cứng, đại phu liền xắn ống quần hắn lên châm kim vào làn da mỏng manh trắng như tuyết của hắn.

Hắn đang được trị liệu còn cha và đại ca đang đứng ở một bên nhìn hắn. Ở bên hắn, thỉnh thoảng còn nói mấy câu để đánh lạc hướng sự chú ý của hắn.

Đại ca nói: “Nguyễn Nguyễn tròn mười sáu tuổi rồi, tròn mười sáu tuổi liền thành niên rồi. Lần này chúng ta tổ chức mừng sinh thần thật lớn cho đệ, có được không?”

Dung Nguyễn cố gắng hết sức để chống lại cơn đau mà châm cứu mang đến nên không thể mở miệng nói được, cha hắn liền nói: “Đó là tất nhiên rồi, lễ thành niên của Nguyễn Nguyễn phải tổ chức thật lớn. Bảo lão nhị trên chiến trường về đi, mấy đứa làm ca ca các con phải về đông đủ mới được."

Nhị ca của Dung Nguyễn là võ tướng duy nhất trong nhà, từ sớm đã cùng quân đội đóng quân ở biên quan.

Đại ca nghe vậy khẽ gật đầu: “Đệ ấy vốn ở dưới trướng của Cảnh vương, lần này Cảnh vương lại lập được đại công rất nhanh sẽ về triều. Nhất định là sẽ hồi kinh trước sinh thần của Nguyễn Nguyễn.”

Vừa dứt lời đã nghe thấy Dung Nguyễn đau đớn kêu lên: “A!”

Đại ca vội vàng quay đầu lại nhìn hắn nói: "Nguyễn Nguyễn làm sao vậy? Làm đau đệ rồi sao?"

Toàn thân Dung Nguyễn khẽ run lên, hắn không nghe được chữ hai chữ Tạ Cảnh, khi nghe hai chữ này trái tim mỏng manh của hắn liền đau đớn, những hình ảnh ngày đó lại hiện về.