Tôi Dẫn Dắt Đoàn Đội Quốc Gia Chấm Dứt Tận Thế

Chương 31

Tuy nhiên, cô đã kiềm chế được.

Thịnh An nhét điếu thuốc trở lại hộp, ném cho Hách Kính Nghiệp: “Cai rồi.”

Hách Kính Nghiệp: “?”

Vừa rồi, đột nhiên Thịnh An nhớ đến Kỳ Lăng Vụ.

Bọn họ cùng lúc biết được tin tức tận thế sắp đến.

Đêm đó, hai người vẫn duy trì cuộc gọi, nhưng lại chẳng nói tiếng nào.

Họ đều là những người có tâm lý vững chắc, nhưng đối mặt với thế giới sắp thay đổi, đối mặt với việc quốc gia mà bọn họ đang bảo vệ sắp gặp một cửa ải khó khăn to lớn… bọn họ không thể bình tĩnh nổi.

Cuộc điện thoại kéo dài nửa tiếng, lại không ai cất lời.

Cuối cùng, Kỳ Lăng Vụ bỗng nói: “Thịnh An, cai thuốc đi, hút thuốc ở tận thế chắc hẳn không còn thuận tiện như bây giờ đâu.”

Thịnh An lúc đó cười khẽ: “Anh cảm thấy tận thế thì em không kiếm ra thuốc? Hay là anh không có bản lĩnh, không có năng lực tìm được thuốc lá cho em?”

Kỳ Lăng Vụ cũng cười.

Chỉ hai câu đơn giản như thế, bọn họ đều đã chấp nhận sự thật rằng tận thế đang đến.

Trước khi cúp điện thoại, Thịnh An đột nhiên nói: “Vậy thì cai thôi vậy.”

Cô là một người có cá tính nổi loạn.

Trước đây khi chấp hành nhiệm vụ, bình thường cô đều không quá để ý sống chết, chỉ quan tâm nhiệm vụ có thể hoàn thành hay không.

Nhưng khi thế giới chết tiệt này đột nhiên muốn diệt sạch loài người.

Tính ngang bướng của cô lại nổi lên, không muốn chết nữa.

Nghiện thuốc, dù trong tận thế đối với cô cũng không phải vấn đề gì quá lớn, nhưng chung quy cũng không tốt hơn.

Hách Kính Nghiệp nhận lấy hộp thuốc, có hơi kinh ngạc.

Anh ấy ngoan ngoãn cất nó đi.

Chị Thịnh nói cai thuốc, thế thì cơ bản sẽ không hút nữa.

Thịnh An: “Còn có tin tức gì khác không?”

Hách Kính Nghiệp: “Tạm thời không có.”

Anh ấy dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nói: “Đúng rồi, Lê Uyển Vân mua vé máy bay đi từ Bắc Kinh đến một tỉnh sản xuất lương thực lớn ở Đông Bắc vào ngày mai, lại mua thêm vé máy bay bay đến thảo nguyên vào tối ngày mốt, cô ta còn xem qua các vé máy bay từ thảo nguyên bay đến khu vực Tây Nam và các thành phố ven biển.”

Thịnh An nhướng mày: “Muốn đi tích trữ lương thực?”

Hách Kính Nghiệp: “Dẫu sao cũng là 5 tỷ.”

Thịnh An cười nói: “Cô ta đang nằm mơ.”

Hách Kính Nghiệp sửng sốt, sau đó chợt bừng tỉnh, cười nói: “Đúng, cô ta đang nằm mơ.”

“Lê Uyển Vân đang ở đâu?”

“Khách sạn, dinh thự của cô ta đang được rao bán.”

Thịnh An hoạt động ngón tay, khởi động xe: “Đi thôi, đi xem xem căn dinh thự đang rao bán của Lê Uyển Vân.”

Hách Kính Nghiệp: “Xem bên trong nhà cô ta còn lại gì sao?”

Thịnh An gật đầu.

Hách Kính Nghiệp hiểu.

Căn nhà Lê Uyển Vân đang bán là do cha mẹ cô ta để lại, bên trong còn rất nhiều dấu tích của cha mẹ cô ta.

Nếu cô ta cũng có không gian, thế thì, những đồ vật bên trong hẳn cũng sẽ thu vào.

Mà người có không gian lại sống trong khách sạn, sẽ không có hành động mời người đến vận chuyển đồ đạc, quá lãng phí thời gian và sức lực.

Lê Uyển Vân nếu muốn chu toàn mọi mặt, chắc chắn sẽ không cải tạo căn nhà thành lô cốt như thế này.

Hách Kính Nghiệp: “Thế hiện tại không cần đi bắt cô ta sao?”

Thịnh An: “Trước tiên tìm ra con át chủ bài của cô ta đã.”

Dừng một chút, cô khẽ mỉm cười, “Nếu cô ta cũng có không gian, còn là một không gian có thể chứa năm tỷ vật tư, vậy tôi sẽ có một số sắp xếp khác cho cô ta…”

Hách Kính Nghiệp nhận thấy nụ cười trên khóe miệng cô, không hiểu sao có chút ớn lạnh sống lưng.

Thịnh An: “Gửi tin nhắn cho lão Lý, vị trí cho nơi lánh nạn trung tâm có thể xác định được rồi.”

Kẻ tái sinh đã giúp bọn họ xác định rồi, không phải sao?

Nhóm dịch: Nhà YooAhin