Tôi Dẫn Dắt Đoàn Đội Quốc Gia Chấm Dứt Tận Thế

Chương 22

Tưởng Ngư mờ mịt.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Từ lúc Trần Kiều Kiều xuất hiện, đến lúc Trần Kiều Kiều bị kéo đi, còn chưa đến một phút…

“Trên cơ sở hợp pháp và hợp quy tắc, giải quyết vấn đề một cách hợp lý, chuyện đơn giản như thế, cô chưa từng nghĩ đến chuyện báo cảnh sát?” Thịnh An liếc nhìn cô ấy.

Tưởng Ngư: …

Thật sự cô ấy chưa từng nghĩ qua.

Tưởng Ngư tỏ ra bối rối: “Nhưng mà, tận thế sắp đến rồi, ngồi tù cũng vô dụng…”

Thịnh An thở dài: “Ngốc nghếch, tận thế sắp đến, Chính phủ sẽ thông báo tích trữ hàng hóa, bọn họ trong trại tạm giam lấy đâu ra hàng hóa để tích trữ? Đợi sau 21 ngày, đám người không tiền không lương thực đó không phải sẽ rơi vào tay cô à?”

Cô rất bất lực.

Với tính tình của Tưởng Ngư, cho dù sống lại, cho dù sở hữu không gian, trừ việc trả thù Dư Lợi Thiên, thật sự không làm nổi việc khác…

Vậy đây là lý do khiến “Thời Tiêu” cuối cùng lại cùng nam chính yêu đương nồng thắm về quê ẩn dật sao?

Thịnh An cố gắng hiểu.

Hai mắt Tưởng Ngư sáng lên.

Hách Kính Nghiệp gật đầu đồng ý: “Nếu cô muốn báo thù, cũng đừng cho bọn họ 21 ngày tự do tự tại, bên phía trại tạm giam cô cứ yên tâm, tôi sẽ cho người sang đánh tiếng, “chăm sóc” cho bọn họ thật tốt.”

Thịnh An cố gắng hiểu, sau đó...

Vẫn không thể hiểu được.

Cô đành buông tay: “Tôi cảm thấy trực tiếp giải quyết sẽ đỡ phiền toái hơn, nhưng cô nhất quyết muốn giữ lại, tôn trọng ý kiến của cô vậy.”

Nhưng trên mặt cô vẫn viết mấy chữ: Không hiểu được, nhưng tôn trọng.

Tưởng Ngư: “...”

—— Không phải vừa nói hợp pháp hợp quy tắc à?

Kết quả này trước mắt là tốt nhất.

Tưởng Ngư luôn muốn đợi đến tận thế để tra tấn bọn họ, nhưng trước tận thế 21 ngày lại để bọn họ vui vẻ mà sống thì thật ghê tởm.

Trước tiên tống họ vào trại tạm giam cho ăn tí đau khổ, cũng không chướng mắt, không còn gì tốt hơn.

Trong 21 ngày này, cô ấy có thể yên tâm tích trữ hàng hóa.

Nghĩ như thế, ánh mắt Tưởng Ngư nhìn Thịnh An bỗng chốc sáng bừng lên.

Thịnh An xoa đầu cô ấy như đang vuốt ve một chú mèo.

“Ngoan, nếu đã đầu quân cho Chính phủ rồi, sau này chị Thịnh chống đỡ cho cô, Chính phủ che chở cho cô, cô cứ yên tâm dốc sức cho nước nhà là được, bớt dùng não của mình đi.”

Chủ yếu là trông cô ấy cũng không được thông minh cho lắm.

Tưởng Ngư nặng nề gật đầu, giọng nói vang dội: “Vâng, chị Thịnh!”

Hiện tại cô ấy rất tin tưởng Thịnh An.

Cho dù Thịnh An chưa chắc lớn tuổi hơn cô ấy, nhưng một tiếng “chị Thịnh” vẫn rất chân thành.

Thịnh An cong môi cười: “Đi, chúng ta đến Cục tình báo đưa tin.”

Mắt của Tưởng Ngư sáng lên, gật mạnh đầu.

Sau khi báo cáo, có phải có thể lấp đầy không gian của cô ấy rồi không?

Tưởng Ngư xoa tay chờ đợi.

Thịnh An thấy sự phối hợp của cô ấy, cực kỳ vừa lòng.

Tưởng Ngư, một “con gái của trời” đầu óc đầy ắp chuyện tình cảm, chính thức gia nhập vào bọn họ.

*

Trên đường trở về, Hách Kính Nghiệp nói hết những thứ có thể nói với Tưởng Ngư.

Tưởng Ngư từ lâu đã biết tận thế sẽ đến, nhưng vẫn kinh hãi trước sự yên ả dưới làn sóng ngầm dữ dội.

Nghĩ đến bốn “dị đoan” khác…

Tưởng Ngư cảm thán: “Tôi còn cho rằng mình là người đặc biệt nhất, không ngờ vẫn còn những kẻ tái sinh khác, còn có dị năng giả, tận thế còn chưa đến, thế mà đã có dị năng giả rồi.”

Kiếp trước hoàn toàn không có chuyện này.

Ngón tay Thịnh An gõ lên vô lăng, ánh mắt sâu thẳm, lẩm bẩm: “Đúng thế, nhiều kẻ tái sinh, dị năng giả xuất hiện như thế…”

Một người là trùng hợp.

Nhưng nhiều như thế, tuyệt đối không phải trùng hợp.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin