"A quỷ!!"
"Chạy mau!"
Vừa nhìn thấy rõ cảnh tượng kia đám người đã bộc phát tiếng thét kinh hoàng không thể che giấu. sau đó mấy người vía nặng thì lập tức xoay đầu bỏ chạy vừa điên cuồng hét toáng lên. Tên đầu tiên nhìn thấy kia thì trực tiếp bị dọa đến ngồi sụp trên đất, khó thấy dưới quần chảy ra thứ chất lỏng màu vàng tanh hôi. Rõ ràng là bị dọa đến không quản được sinh lý.
Nhưng rốt cuộc thì thứ âm thanh nhốn nháo của đám người kia cũng đã thức tỉnh được Mặc Thịnh. Hắn đầu tiên là quay qua phía đám người bọn họ chửi đổng lên: "Kêu cái quỷ gì mà kêu!!"
"Quỷ... Quỷ..."
Đổi lại tiếng mắng chửi của hắn là tên gia đinh còn sót lại kia mặt mày trắng bệch run run nhìn về phía hắn không ngừng lập lại mấy chữ này.
Đương lúc âm phong thổi đến Mặc Thịnh mắt đều khó mở ra, đối với những gì người kia nói nhảm hắn còn muốn chửi nữa thì ở lúc này hắn lại tiếp tục cảm thấy trên vai mình như có cái gì đó rơi rụng. Không chỉ vai mà cả trên đầu trên tóc. Mặc Thịnh nhìn cái thứ màu đen như tóc người lòng thòng trước trán mình vài giây thì cứng ngắc ngẩng đầu nhìn lên.
Đập vào mắt hắn là một khuôn mặt trắng bệch với hai con mắt trắng dã trợn to trừng lớn đến mức muốn rớt cùng cái lưỡi dài thòng cả ra ngoài cả khúc còn nhỏ thứ chất dịch tanh tưởi. Cái miệng kia còn đang cười với hắn, mái tóc dài ngoằng bởi vì đối phương treo ngược trên thân cây mà không ngừng rủ trên người hắn, như muốn phủ kín hắn...
Hình ảnh này đập vào mặt Mặc Thịnh gần như là dọa cho hắn chết đứng tại chỗ một lúc lâu, mặt cắt không còn giọt máu, con ngươi đều muốn trừng rớt ra ngoài.
Hà thúc ngược lại không hề nhìn thấy gì. Bởi vì gió quá lớn nên ông không nghe đám người kia nói gì cả, ngoài việc bọn họ bỏ chạy tán loạn. Ông lại chỉ thấy Mặc Thịnh ngẩng đầu nhìn lên cây rồi cứng đờ ở đó. Ở góc độ của ông thì không nhìn thấy trên cây có cái gì cả. Nhưng ông cũng không có ý định lại đó xem. Chỉ cần nhìn thấy đám người kia ăn quả đắng là ông vừa lòng. Ông mới không tin có cái quỷ gì, đều là do lòng người xấu xa nên mới nhìn thấy những thứ đó, bị chúng dọa mà thôi.
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo lại khiến ông không khỏi mở to mắt, tam quan đảo loạn.
Thì ra sau khi Mặc Thịnh chết đứng một lúc thì giống như điên rồi tung chân bỏ chạy.
"Aaaa!!!"
Trong lúc đó hắn còn không quên hét toáng lên.
Nhưng hắn chưa chạy được hai ba bước chân thì cả người giống như bị cái gì đó kéo lại. Cũng không phải chân bị kéo mà là từ cổ, hắn cứ vậy bị một thế lực nào đó cho kéo ngã ngửa rồi đập mạnh lên thân cây sau lưng. Hà thúc nhìn Mặc Thịnh điên cuồng la hét cùng quơ quào như bị ai bóp cổ, đến cuối cùng trong miệng chỉ còn tiếng khặc khặc, điệu bộ như muốn gở cái gì trên cổ mình nhưng... Trên cổ hắn lại có cái gì đâu. Cứ vậy Hà thúc nhìn hắn không ngừng cào ra một đám máu thịt trên cổ mình xuống. Dù là ông cũng cảm thấy kinh sợ.
Đáng sợ hơn nữa là, trong sự giãy giụa của Mặc Thịnh, thân thể hắn ta ngày càng bị kéo lên cây. Cái sự phản khoa học này cho dù Hà thúc ông không muốn tin thì nó vẫn là sờ sờ ra đó, mạnh mẽ nói cho ông biết trên cây thật sự có thứ gì đó mà ông không thể dùng mắt thường để nhìn. Cái thứ kia đang muốn siết chết Mặc Thịnh.
Nhưng thế thì sao?
Hà thúc hừ lạnh một tiếng rồi lại ngồi nép vào một bên cánh cửa tiếp tục đốt vàng mã của mình, mặc cho Mặc Thịnh giãy giụa trong tuyệt vọng ở kia.
Ông không hề cảm thấy Mặc Thịnh oan uổng. Cho dù ông không biết kiếp trước có chuyện gì thì ông vẫn rõ ràng đám người này đến không hề có thiện ý. Ông cũng chẳng có thiện lương đến mức đi cứu một kẻ có ý đồ bất lương với nhà mình. Sống chết của hắn, ông mới sẽ quan tâm?
Đợi ông đốt hết đống tiền vang xong Mặc Thịnh đã giãy giụa như một kẻ bị treo cổ trên cây. Mặt đất chỉ cách chân hắn có vài tấc nhưng lại giống như xa không thể với tới. Theo thời gian giãy giụa của hắn lại càng ngày càng yếu. Nhưng ông chẳng quan tâm, bưng chậu đốt giấy đi vào nhà, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Bên ngoài cửa nhà tro tàn từ giấy tiền vàng bay lả tả theo âm phong bỗng nhiên nổi lên kia, phối hợp với Mặc Thịnh bị treo trên cây, cảnh tượng này thật sự là khiến người khϊếp sợ đến ngất đi.
Hà thúc đóng cửa xong vừa quay đầu đã nhìn thấy Mặc Thâm đứng cách đó không xa, mém chút ông cũng bị dọa cho giật bắn mình.
"Sao thiếu gia lại đứng đây? Bên ngoài gió lớn, vào nhà thôi. Trời sắp tối rồi, không nên ra ngoài."
Không phải ông sợ Mặc Thâm nhìn thấy cái gì, mà đơn giản chỉ là ngày này trước khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống là thời điểm của ma quỷ, sau khi đốt tiền giấy cho thân nhân đã chết thì ai nấy đều đóng chặt cửa ở trong nhà. Lang thang ở bên ngoài nếu bị ma quỷ câu mất hồn phách thì sẽ trở nên ngốc dần.
"Thúc đã nhớ những gì con dặn?"
Mặc Thâm lắc đầu một cái rồi nhắc lại: "Cho dù có nghe thấy cái gì cũng không được ra ngoài. Nếu sợ ồn không ngủ được thì thúc cứ uống thang thuốc an thần, làm một giấc đến sáng."
Hà thúc bị cách nói của hắn làm giật mình lại cảm thấy hơi buồn cười, nhưng rồi ông cũng không hỏi mà chỉ nói: "Ta biết rồi."
Nói rồi ông mang cái chậu trở lại tiểu viện của mình.
Mặc Thâm nhìn lướt qua cửa chính một cái với ánh mắt âm trầm rồi trở lại tiểu viện của mình.
So với bên này, đại trạch bên kia lại bởi vì sự tình của Mặc Thịnh mà nhốt nháo lên.
"Mặc Thịnh?"
Mặc Huyền nghe thấy cái tên này thì cũng có chút bất ngờ. Nhưng trái ngược trên mặt hắn lại không có chút nào thương xót cho cái chết của đối phương.
Hắn không biết kiếp trước Mặc Thịnh là do hắn ở đằng sau đường cong ngã quẹo thúc đẩy mới đến trước cửa đại viện kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Kiếp này hắn không làm nhưng Mặc Thịnh vẫn là chạy đến cửa... Đổi lại là hắn không chọc tức chết được Mặc Thâm thì bồi mạng mình vào. Nhưng vì hắn không biết nên đối với Mặc Thịnh tự ý làm bậy chết rồi cũng không oan. Hiện tại Mặc Huyền vẫn còn chưa muốn Mặc Thâm bị ép thành quỷ, đương nhiên không muốn nhìn Mặc Thịnh làm chuyện này. Bây giờ thì hay rồi, Mặc Thâm không chết, Hà thúc cũng không chết, đổi lại là Mặc Thịnh. Chưa kể hôm nay lại là...
Mặc Huyền trầm ngâm xong thì đứng dậy đi về phía tiểu viện mà Lý Thuận đang ở.
Mặc gia nhốn nháo thế nào không liên quan đến hắn, cái hắn quan tâm hiện tại là...
"Mọi thứ chuẩn bị thế nào rồi?"
Mặc Huyền vừa đến đã nhìn Lý Thuần Phong hỏi.
"Theo tính toán thì không có vấn đề gì nữa. Mọi thứ nhất định có thể thành công theo yêu cầu của công tử. Nhưng mà ta đã nói sẽ không nhúng tay quá sâu vào chuyện này..."
"Tôi biết!"
Lý Thuần Phong chưa nói xong đã bị Mặc Huyền ngắt lời. Gã ta nhìn người trước mặt một chút rồi không nói gì nữa, trong lòng chỉ có cảm thán. Dù bản thân ông ta không phải người sạch sẽ gì, nhưng mà đối với người trong ngoài bất nhất như Mặc Huyền gã vẫn là tấm tắc không thôi.
Nhưng vậy thì sao, ông ta chỉ cần nhận tiền rồi rời đi nơi này, mọi chuyện còn lại không liên quan đến gã nữa. Nhân quả có đến trên người gã thì cũng không bằng những chuyện Mặc Huyền đã làm. Hắn vẫn là người phải gánh chịu nhiều nhất.
Theo bóng đêm càng ngày càng buông xuống, không gian đều là một mảnh tối tăm không chút ánh sáng. Ánh trăng hôm nay cũng không thể ló đầu ra khỏi những đám mây đen dày đặc do âm khí ảnh hưởng tạo ra.
Vù vù vù...
Bên trong đại viện yên tĩnh bắt đầu nổi lên âm phong, mỗi lần len lỏi ở mỗi ngóc ngách đều mang theo âm thanh rợn người.
Rầm rầm...
Hà thúc ngồi ở trong phòng lúc này vẫn còn chưa có ngủ. Bên tai ông nghe tiếng gió hú đập vào cửa phòng rầm rầm cứ như có ai đó đang cố sức đập vào nó nhưng trên mặt lại không có quá nhiều cảm xúc. Không phải ông không cảm nhận được không khí khác thường trong đại viện, nhưng nhìn những lá bùa không biết từ bao giờ đã cho dán lên bát phương trong phòng, còn có một sấp lá bùa với những nét chữ quen thuộc, ông vẫn là quyết định nằm xuống đi ngủ. Đương nhiên là ông có lo lắng, nhưng thay vì lo thêm, lại làm ra hành động gì khiến cho mọi chuyện bê bét lên, ông nên nghe lời Mặc Thâm. Đối với hắn ông vẫn là có niềm tin.
Chỉ mong cho trời mau sáng...
Cách tiểu viện của ông không xa là tiểu viện của Mặc Thâm. Ở trong phòng lúc này vẫn là một mảnh yên tĩnh. Âm phong bên ngoài một chút đều không ảnh hưởng được đến bên trong.
Nếu Hà thúc nhìn đến nơi này thì ông nhất định sẽ kinh ngạc hơn vì bùa dán ở đây so với bên ông còn nhiều dữ nữa. Gần như là dán kín bốn mặt trong bốn mặt ngoài bức tường của phòng ngủ. Những lá bùa bên trên được dán trông có vẻ lỏng lẻo nhưng kỳ lạ là mặc cho âm phong nổi lên không ngừng lại không có lá nào bị thổi bay. Ngược lại chúng phát ra âm thanh phạch phạch khiến tim người cũng bất giác đập nhanh theo.
"Đừng sợ."
Mặc Thâm đem người trong lòng ôm cứng, ở bên tai cậu trấn an.
Tạ Dương trong lòng hắn ngược lại lắc đầu dù sắc mặt đã có chút tái. Thật sự thì cậu cũng không có quá sợ như vậy, chỉ bởi vì có anh chồng. Chỉ là cậu nhát gan, tim khó tránh khỏi đập hơi nhanh thôi. Cậu biết chỉ có cậu không sợ thì mới có nhiều hơn cơ hội vượt qua đêm nay, cho dù anh chồng đã nói sẽ bảo vệ cậu chu toàn.