Ngày 7.7: Xung Hỉ Cho Anh

Chương 17: Điều giáo vợ nhỏ (h).

Mặc Thâm nhìn cậu vợ nhỏ khúm núm ngồi trên đùi mình, đến động đều không dám động thì thật sự rất muốn bắt nạt cậu. Dù hắn vẫn làm thế thật. Tuy hiện tại không thể bắt nạt toàn diện nhưng vẫn có thể bắt nạt chút chút.

"Ôm tôi."

Nam nhân giống như một vị vương gia ngạo mạn, mỗi lời nói đều là bá đạo ra lệnh, không cho phép chối từ. Đối với Tạ Dương mỗi câu của hắn sức nặng của nó còn lớn hơn cái sự nhút nhát trong lòng cậu nữa. Cho nên...

Tạ Dương không dám không nghe theo, nhưng cậu lúng búng mãi vẫn không biết nên ôm chỗ nào. Hắn cũng không nói... Ôm cổ thì khó nói không mặt đối mặt với hắn. Cậu sợ... Cho nên... Trong lúc nhất thời đầu óc Tạ Dương bất chợt lanh lợi ra. Cậu khẽ vươn tay làm ra hành động chim nhỏ nép vào người mà ôm lấy eo lưng nam nhân, đầu nhỏ cũng dán sát vào trong ngực hắn. Ở nơi người nam nhân không nhìn thấy nở một nụ cười đắc ý khó được.

Mặc Thâm nhìn cái đầu nhỏ trước ngực, khó nói trong lòng không có bất ngờ. Nhưng mà hắn là ai kia chứ. Hắn muốn làm cái gì đâu phải một Tạ tiểu Dương nói tránh là tránh được.

"Ngẩng đầu lên."

Nụ cười trên khóe môi Tạ Dương còn chưa kịp tắt đã cứng đờ ở đó. Cậu ở trong lòng mắng mình đắc ý quá sớm vừa rụt rè ngẩng đầu lên.

Ai biết... Cậu vừa ngẩng đầu, người kia lại cúi đầu... Cứ thế môi cậu lập tức chạm đến đỉnh nhọn của chiếc cằm như được gọt đẽo kia. Tạ Dương gần như đứng hình tại chỗ.

Nhưng ai đó lại rất là hài lòng, còn được voi đòi tiên: "Đây nữa."

Hắn vừa nói vừa chỉ lên phiếm môi mỏng khinh bạc của mình. Thật ra hắn chỉ cần cúi đầu thêm chút nữa là được, nhưng hắn cứ bá đạo muốn cậu ở trong sự rụt rè bước ra, chủ động thân thiết với hắn, với tồn tại luôn thích dọa chết cậu.

Tạ Dương trong lòng phải nói là đánh nhau dữ dội giữa bản tính nhút nhát và ý nghĩ không muốn làm trái ý hắn. Nhưng cho dù là thế nào thì Tạ Dương vẫn biết không thể không nghe theo rồi. Tư thế này của cậu muốn hôn hắn là quá khó khăn. Cho nên trong ánh mắt thâm thúy của Mặc Thâm, Tạ Dương thả tay khỏi vòng eo của hắn, lần mò vươn đến vai hắn, rướn người ôm cổ hắn, chậm chạp lại rụt rè nhắm tịt mắt dâng môi nhỏ lên.

Bẹp.

Môi nhỏ chạm đến da thịt có phần mát lạnh, nhưng mà đáng tiếc là chưa trúng mục tiêu. Đôi môi nhỏ của Tạ Dương không tìm đúng đường lại hôn lên khóe môi của nam nhân. Thời điểm da thịt chạm nhau Tạ Dương đã không nhịn được mà mở mắt ra rồi, cho nên cậu cũng nhìn thấy hành động của mình ngốc nghếch cỡ nào. Nhưng mà không phải còn có thể chữa cháy được sao. Thế là không đợi cho Mặc Thâm nhắc nhở, ai đó đã cẩn thận lần môi mình nhích đến, cho tới khi hoàn toàn môi dán lên môi, đem mũi kề cận chóp mũi. Lần này Tạ Dương không dám nhắm mắt nữa, còn rất chuyên chú mà nhìn. Thời điểm đạt đến mục tiêu cậu còn rất đắc ý mà vành mi nhỏ cong lên biểu đạt tâm tình của cậu. Biểu tình này khỏi nói có bao nhiêu chọc người ngứa ngấy. Muốn nhiều hơn nữa.

"A..."

Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Tạ Dương, có một cái đầu lưỡi nóng ướt từ vành môi đối diện vươn ra, khẽ liếʍ qua đây, chọc cho cậu mở to mắt. Tạ Dương gần như trong khoảng khắc đó đưa mắt nhìn vào đôi mặc mâu thâm thúy của nam nhân đang gần trong gang tấc. Sau đó không biết dây thần kinh nào của cậu trở nên nhạy cảm lên, vậy mà bắt được ý tứ trong đôi mắt của người đàn ông.

Tạ Dương khỏi nói có bao nhiêu xấu hổ, khuôn mặt nhỏ dần dần đỏ lên như con tôm luộc. Trước đó chỉ là đấu tranh từ trong sợ hãi. Lần này lại từ sợ hãi chạy đến ngượng ngùng không chịu được. Trước không nói cùng một người đàn ông thân mật, nhưng hắn là chồng cậu thì cũng không sao đi. Nhưng cho dù cậu không cảm thấy cùng hắn làm chuyện này có cái gì bài xích hay không thích, thì bị ép làm và chủ động làm nó khác nhau lắm. Người nhút nhát như Tạ Dương đương nhiên là đấu tranh tâm lý dữ dội rồi. Quan trọng nhất là đối phương còn là chồng cậu, cùng cậu vừa có thân mật chi thân... Có lẽ sau một thời gian nữa cậu sẽ quen, nhưng hiện tại thì có phần quá sức rồi. Thay vì vậy chẳng bằng nữa cưỡng ép một chút có khi cậu sẽ thuận theo.

Tạ Dương nghĩ vậy đó nhưng chưa chắc nam nhân kia không phải đang làm như vậy ư?

Trong lúc cậu đang thiên nhân tranh đấu thì đầu lưỡi của ai đó lại chưa từng vì cậu mà dừng. Hắn giống như mời gọi, lại giống như dẫn dắt, không ngừng dùng nó liếʍ qua liếʍ lại trên vành môi của cậu đến mức nó đều muốn tê dại, ngứa ngấy. Trong lúc vô tình Tạ Dương đã không nhịn được đưa đầu lưỡi ra đáp lại rồi.

Thời điểm hai đầu lưỡi chạm vào nhau, đôi mắt Tạ Dương mở to, cứ thế lọt vào một đôi tròng đen thâm thúy lại ẩn chứa thứ cảm xúc gì đó thật khó tả, lại khó lòng mà chạy trốn.

Từ đầu Mặc Thâm chưa từng có dừng lại hành vi của mình, vừa chạm được vào con mồi rồi thì đầu lưỡi của hắn đã lập tức quấn lên, cuốn lấy, dây dưa không ngừng.

"Ưʍ..."

Trước là kinh ngạc, sau là kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới mẻ chỉ vừa trải qua một lần vào đêm qua lại không được cảm nhận đầy đủ từ trên đầu lưỡi khiến Tạ Dương vô thức rêи ɾỉ. Đôi tay đang ôm cổ nam nhân càng là khó nhịn mà vô thức siết chặt. Trong lúc vô tình, cảm xúc mới lạ mà đêm qua còn chưa có tận tình cảm nhận đã vượt qua nổi sợ hãi và rụt rè trong lòng Tạ tiểu Dương. Mà cậu cũng không để ý, đôi tay của nam nhân nào đó đã leo đến trên eo cậu, xoa bóp nhẹ nhàng vành mông có thịt nhất của cậu. Sự xoa nắn này không hề nặng, Tạ Dương còn chẳng phát hiện ra trong lúc tất cả ý thức đều tập trung ở trên đầu lưỡi. Nhưng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhẹ nhàng từ đó vẫn là đầy đủ truyền đến bộ não của cậu, khiến cậu dần dần đánh mất lý trí. Trong lúc không để ý cậu đã chủ động ngồi dạn chân trên đùi nam nhân, cùng hắn đối mặt quấn quýt đến không thở nổi, đồng thời cũng khiến cho ai đó càng thêm thuận lợi mà yêu thương đôi gò bồng kia.

Người như Tạ Dương thiếu thốn nhất là sự thỏa mãn từ trên thân thể và tinh thần. Cậu lại là không phải là người lãnh đạm, còn nhút nhát yếu đuối. Trong lòng cậu có đầy đủ sự khát khao được yêu thương. Cho nên cậu mới dễ dàng sa vào mới lạ lúc này còn không tự biết kiềm chế. So với đêm qua thì hiện tại, khi cậu chủ động làm mọi thứ, thỏa mãn từ trên tâm lý lại càng khiến cậu mê muội hơn. Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi khí huyết làm sao có thể nói là nhỏ, thay vì thế nó còn tràn ngập tò mò đối với những điều mới lạ. Cho dù Tạ Dương thân thể có ốm yếu hơn người thường thì cùng lắm cậu chỉ dễ mệt mỏi thôi chứ du͙© vọиɠ thì không thể nào ít cho được. Chưa kể người này còn là chồng của cậu...

Lại thêm người đàn ông kia càng biết dụ dỗ, chăm sóc cậu. Hắn biết trên người cậu còn có thương tật cho nên chưa từng làm ra hành động gì quá mức chạm đến nó. Nhưng hắn vẫn có thể từ trên thân hình gầy nhỏ của cậu tìm đến được những điểm mẫn cảm có thể khiến cho cậu càng thêm khó nhịn kɧoáı ©ảʍ mà chủ động dâng ra cho hắn nhiều hơn.

"Ư a... Mặc Thâm..."

Bờ mông cong từ lúc nào đã lồ lộ bên trong không khí bị bàn tay nóng lạnh đan xen của nam nhân sờ soạn lại dần dần đi lên, vuốt ve sắc tình phần xương cụt nhạy cảm của thiếu niên khiến cậu khó nhịn mà cong eo muốn tránh thoát. Trong miệng lại càng phát ra âm thanh ngọt ngào mời gọi người ta đến xơi.

Mặc Thâm lại chưa từng nói lời nào, càng không có vì cậu nữa như tránh nữa như không mà ngừng lại hành động trêu chọc. Bàn tay kia từng chút một vuốt lên vuốt xuống sống lưng thiếu niên, từ gáy nhỏ cho đến xương cụt, lại xảo diệu mà né tránh đóa hoa nhỏ vẫn còn chưa lành lặn phía sau. Lâu lâu hắn còn vuốt đến bắp đùi trong cũng non mịn không kém nhưng vẫn là ác ý bỏ qua chú chim nhỏ đã ngẩng đầu khóc lóc của ai đó đang vô tình cạ sát vào hắn hòng tìm được yêu thích nhiều hơn.

Nói ra thì, Tạ Dương gầy yếu thật nhưng da thịt cậu lại rất tốt sờ. Vừa mướt vừa mát lạnh, đan xen giữa cái nóng ấm phát ra từ trong máu. Chỉ sờ thôi đều có thể sờ ra hỏa.

"Ưm Mặc Thâm a..."

Tạ Dương chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn mang lại vừa khẽ khàng lắc mông như mời gọi vừa ôm đầu hắn hôn lung tung khắp nơi. Nào còn cái dáng vẻ sợ sệt lúc trước, cũng quên mất luôn đêm qua bản thân đã tàn tạ thế nào. Nhưng thật ra cũng không hoàn toàn quên, bởi vì du͙© vọиɠ nơi chú chim nhỏ không hề bị thương, không mang đến cho cậu đau đớn chứ đừng nói cho dù là đóa hoa phía sau có đau nhưng bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ nãy giờ mà không nhịn được co rút không ngừng chứ nói chi là du͙© vọиɠ phía trước.

"Làm sao?"

Vậy mà ai đó biết rõ còn tỏ ra không biết mà hỏi lại. Mặc kệ chính bản thân hắn âm thanh đều đã khàn khàn từ tính muốn mạng.

Nếu Tạ Dương tuổi trẻ khí thịnh thì Mặc Thâm sao có thể ít hơn. Tính cả kiếp trước lẫn kiếp này hắn có phải giữ thân trong sạch năm sáu chục năm có hơn. Bản thân vẫn còn từng là trải qua kiếp quỷ, du͙© vọиɠ là thứ được phóng đại lại còn không có được giữ lại dù chỉ một chút. Tựa như đêm qua hắn không đem Tạ Dương ăn sạch sành sanh thì thôi chứ làm sao mà ít đi.