Phần 2: Nhà giam.........Chương 31: Nhà giam 1Có rất nhiều mưa trong mùa lễ Thanh Minh và vào thời điểm này hàng năm mưa sẽ rất nhiều, đặc biệt là các thành phố ven biển như thành phố Tân Hà, gió biển và mưa sẽ không bao giờ ngừng.Vào ban đêm, người bán hàng rong bận bịu cả ngày đang lần lượt đóng cửa, cả khu thành phố náo nhiệt chỉ còn lại rải rác những quán ăn đêm với những ánh đèn mờ ảo.Những ngọn đèn tối om trong các cửa hàng đã đóng cửa, trong phòng tối trống không không có tiếng động chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề, mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong không khí.Bóng đen quỷ dị đứng dậy trong đêm, anh ta tập tễnh bước vào phòng tắm, vặn vòi nước nóng.Tiếng nước chảy vang lên trong không gian tĩnh mịch, cùng lúc đó, bên ngoài đột nhiên có một tia chớp chiếu vào khuôn mặt tái nhợt ma quái của anh ta, tiếp theo là một tiếng sấm nổ vang bên tai như muốn nổ óc, anh ta hoảng sợ, nhảy dựng một cái lên, vội vàng rửa tay, tùy tiện rút một chiếc khăn tắm ra lau khô, xoay người nhanh chóng rời khỏi đây.Bóng đen quỷ dị đi cầm một chiếc ô đi trong con hẻm tối, nhanh chóng biến mất trong đêm mưa..........."A ôi!" Rèm trong phòng làm việc của Cố Dĩ Di đều bị hạ xuống, từ bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong, đương nhiên không ai biết đội trưởng Cố một người luôn lạnh lùng không tiếp cận người lúc này đang ngồi kêu rên trên bàn.Đã hơn nửa tháng kể từ bữa tiệc lần đó, mọi thứ sau đó vẫn diễn ra bình thường, bình thường đến mức khiến Cố Dĩ Di cảm thấy điều đó thật bất thường. Yến Quy vẫn là dáng vẻ ban đầu, trước mặt mọi người vẫn luôn lạnh lùng như vậy, nhưng đối với cô thì lại rất khác. Chỉ là nàng là người sống nội tâm, người ngoài nếu như không tỉ mỉ quan sát thì sẽ không thấy được sự khác biệt, nhưng Cố Dĩ Di với tư cách là đương sự cũng đang ở trong đó.Đối với tiêu chuẩn kéo bí mật và mơ hồ này, Cố Dĩ Di đương nhiên là thích thú, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy bất an.Không có lý do nào khác, chủ yếu là Yến Quy chưa bao giờ chủ động. Rõ ràng họ đã có những tiếp xúc rất mơ hồ trong bữa tiệc đó, mặc dù không vượt qua ranh giới quá nhiều nhưng cuối cùng họ vẫn thân mật. Nhưng sau đó Yến Quy không hề nhắc đến chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, Cố Dĩ Di cũng không biết trong lòng nàng rốt cuộc là đang nghĩ gì, hai người họ cứ tiếp tục mơ hồ không rõ ràng như vậy.Ma ốm này! Rốt cuộc đang nghĩ gì chứ!Ánh mắt của Cố Dĩ Di rơi vào cốc sữa đậu nành đã uống cạn ở trên bàn, sáng nay khi Yến Quy đi làm đã mang bữa sáng đến cho cô, khẩu vị ăn uống đều là sở thích của cô.Cô đưa tay ra, dùng ngón tay quay quay quanh miệng cốc sữa đậu này, Cố Dĩ Di cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào, còn ngọt hơn cả cốc sữa đậu nành có đường này nữa.Yến Quy chắc chắn thích mình mà, đúng không?Cố Dĩ Di cảm thấy bản thân chắc hẳn là bị điên rồi, rõ ràng bình thường cô rất thờ ơ với mọi người, nhưng đối với ma ốm này cô lại vô cùng quan tâm. Thậm chí chỉ cần rảnh rỗi là cô lại không khỏi mà suy đoán tâm tư của nàng, tự hỏi nàng rốt cuộc có thích mình hay không.Thiếu chút nữa thì cô lấy một bó hoa hồng để đếm những cánh hoa hỏi Chúa rằng nàng có thích cô không? Hay là nàng không thích cô đây?Cố Dĩ Di vùi mặt vào cánh tay tuyệt vọng, cô điên rồi, cô chắc chắn điên rồi.Cố Dĩ Dĩ vẫn đang tự vấn thì cửa phòng làm việc vang lên, cô lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ mặt trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, cầm lấy lương lên soi lại chỉnh sửa mớ tóc rối bù trên trán lại."Mời vào."Cửa mở ra, Nhậm Du Nhiên đi vào.Nhàn thấy cô, nét mặt của Cố Dĩ Di giãn ra, thản nhiên nói: "Là cậu sao."Nhậm Du Nhiên bước vào, đứng ở bàn làm việc của cô, mỉm cười nói: "Tại sao lại ủ rũ thế?"Cố Dĩ Di uể oải nói: "Buồn ngủ thôi." Bây giờ mỗi ngày đi làm cô đều phải đi một vòng đến đón Yến Quy, mỗi ngày đều phải dậy sớm hơn nửa tiếng đồng hồ mới được.Nhậm Du Nhiên không nghi ngờ gì cô: "Gần trưa rồi, đi ăn không?" Cố Dĩ Di dựa vào ghế: "Tôi không muốn ăn ở căn tin."Nhậm Du Nhiên: "Không ăn ở căn tin thì ra nhà hàng, ăn tôm càng không? Tôm sốt tỏi."Cố Dĩ Di là người thích ăn nhạt không thích ăn cay, ăn tôm càng thích sốt tỏi.Dù sao thì buổi trưa cô cũng không có việc gì, Cố Dĩ Di liền vui vẻ đồng ý, nhân tiện muốn gọi cho Yến Quy.Nhậm Du Nhiên ngồi ở trên bàn của cô loay hoay với ống đựng bút, nhàm chán nói: "Dạo này thật nhàm chán quá rồi, mông tôi đã dài như cái đinh rồi, không ngồi nổi nữa."Cố Dĩ Di trợn to hai mắt: "Đội trưởng Nhậm! Tôi xin cậu, ngậm cái miệng quạ lại đi! Cậu còn ngại nhàn nhã sao! Cẩn thận lát nữa lại có vụ án mới tìm đến cậu đó!"Nhậm Du Nhiên đảo mắt lại không chút do dự: "Không biết hai người chúng ta ai mới là miệng quạ đây!"Hai người đang tranh giành nhau, liền có tiếng đạp cửa ở ngoài hành lanh, giây tiếp theo, viên cảnh sát trẻ lo lắng xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Cố Dĩ Di.Cố Dĩ Di và Nhậm Du Nhiên: ".....""Đội trưởng Nhậm! Nhận được báo áo, một vụ án mạng xảy ra ở phố đi bộ khu Nội Hà! Phân cục đã gọi điện thoại đến cho anh Triệu, anh Triệu đã bảo tôi đến báo cáo cho cô, anh ấy đã đi trước rồi. Bởi vì nơi đó là phố xá sầm uất, hiện tại rất nhiều người, anh Triệu đã đi trước để giữ trật tự!"Nụ cười của Cố Dĩ Di và Nhậm Di Nhiên đồng thời đông cứng, không thể nào chứ?...............Khu Nội Hà gần khu trung tâm thành phố, là khu dân cư cũ đông đúc nhất trong vành đai bên trong thành phố Tân Hà, có thể nói khu Nội Hà được chia làm haiphần, một phần là khu nhà trọ cao tầng cao cấp, những người sống trong đó là những người có thu nhập cao hoặc thành phần tri thức, phần còn lại là những ngôi nhà bình thường từ thời kỳ đầu còn lưu lại, những người sống ở đây đại đa số là người già trẻ nhỏ và một số những lao động nghèo không có khả năng thuê nhà. Hai phần được ngăn cách bởi một con sông Nội Hà chảy vào thành phố Tân Hà, phân rõ một phần bắc, một phần nam.Hiện trường vụ án là khu vực nửa phía nam Nội Hà, đây là khu cũ, cơ bản chỉ có những ngôi nhà bình thường cao thấp khác nhau, đường đi lại rất phức tạp, mà còn nhiều đường hẹp, đông người qua lại và đông đúc.Khi Yến Quy ra khỏi chiếc xe đang tiến vào hiện trường, liền nhìn thấy Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di đã đi đến hiện trường trước rồi, họ đang giao ban với đội cảnh sát hình sự ở phân cục, lát nữa còn phải tới tìm người báo án để hỏi một chút.Ngay khi nàng vừa xuất hiện, Cố Dĩ Di giống như một chiếc radar phát hiện ra sự xuất hiện của nàng rồi, lập tức nhìn sang phía nàng. Yến Quy nhìn thấy ánh mắt rực lửa từ xa, vẻ mặt bình tĩnh, mang theo hộp điều tra đi tới.Khi hai người đi ngang qua nhau, bàn tay của Cố Dĩ Di đang đặt bên cạnh khẽ chạm vào tay nàng, tuy chỉ là một khoảnh khắc nhưng sự đυ.ng chạm tinh tế đã truyền đến rất rõ ràng. Yến Quy tim đập thình thịch, nàng vô thức nhìn qua, ánh mắt hai người thoáng chạm qua nhau, rồi cả hai đều rời đi, bề ngoài thì im lặng, chỉ có hai người họ biết điều gì đã xảy ra trong vài giây vừa qua.Người kiểm tra dấu vết đã tới trước một bước, khi Yến Quy đi vào, Giang Vọng đã vẽ sẵn một vạch phấn trắng ở hiện trường rồi, thấy nàng đi tới liền vội vàng chào hỏi."Cô giáo Yến, trong phòng có thể vào rồi."Yến Quy nhìn lại đám đông bên ngoài dây thừng, cau mày hỏi: "Hiện trường có bị hư hỏng gì không?"Giang Vọng liếc nhìn đám đông nói: "Thật may là nó không bị phá hỏng. Khi chúng tôi đến, các đồng nghiệp ở phân cục đã chăng dây cảnh giới từ trước rồi, ngoài người báo án ra thì những người hàng xóm đi vào hiện trường không có nhiều, đều là khách quen đến phòng đánh bài này.""Phòng đánh bài?" Yến Quy nhìn lên bảng hiệu của cửa hàng nhỏ trước mặt, trên đó có ghi "Phòng chơi bài tiểu Lưu."Giang Vọng nói với nàng: "Người chết là Lưu Phượng, năm mươi tuổi, là chủ sở hữu của phòng chơi bài và cờ vua này, cô ta là người sống một mình. Theo người báo án nói, người chết có một người con trai hai mươi tám tuổi, tên là Cốc NgọcThụ, hiện đang làm việc tại Kinh Thành. Người báo án là khách quen của phòng chơi bài này, mỗi ngày phòng chơi bài sẽ mở cửa vào lúc mười giờ sáng, bốn người bạn bọn họ đã hẹn hôm nay sẽ đến vào lúc mở cửa, ai ngờ khi đi đến thì phát hiện còn chưa ai gõ cửa, nhưng cửa cũng không khóa, bọn họ cho rằng bà chủ đã để cửa cho bọn họ, liền đi vào luôn, sau đó thì phát hiện ra thi thể."Yến Quy nghe xong thì gật đầu, nói: "Tôi sẽ đi xem thi thể trước."Nói xong, nàng đưa Lý Vân Trường cùng đi vào hiện trường. Hiện trường là một tòa nhà nhỏ hai tầng, tầng một có để năm bàn mạt chược và năm bàn poker, cuối cùng là cầu thang nhỏ dẫn lên tầng hai, đối diện cầu thang là phòng tắm, người chết ngã trong phòng tắm, nằm ngửa lên đầu hướng vào trong chân hướng ra ngoài, bên cạnh có một con dao làm bếp dính máu, nghi là hung khì gϊếŧ người.Trên mặt thi thể bị bịt kín bởi một cái khăn mặt, trên khăn mặt có vết máu, Giang Vọng đã chụp ảnh rồi, cậu ấy cố tình để lại cho Yến Quy xem nên mới tạm thời chưa để khăn mặt vào trong túi vật chứng.Yến Quy bảo Lý Vân Trường nhặt khăn mặt lên, khuôn mặt người chết hiện lên trước mắt, tái nhợt và không còn chút máu nào, nhìn vào lượng máu tại hiện trường, có thể phán đoán sơ bộ nguyên nhân cái chết của người chết là bị sốc xuất huyết.Yến Quy lật thi thể lại, phát hiện toàn thân người chết đều là máu, quần áo từ trong ra ngoài thấm đẫm máu, sàn nhà phòng tắm cũng dính đầy máu, nhưng ở bên ngoài lại không có nhiều vết máu."Có cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ không?" Yến Quy hỏi Lý Vân Trường.Lý Vân Trường biết Yến Quy đang thử cậu, liền vội vàng nhìn chằm chằm vào thi thể, ánh mắt như chuông đồng.Yến Quy nhìn sự tập trung của cậu, nhếch miệng, nói: "Quần áo trên người thi thể đều thấm đẫm máu, nhưng cổ của cô ta lại sạch sẽ, điều này chứng tỏ hung thủ đã lau mặt cho cô ta."Lý Vân Trường sửng sốt, nói: "Chuyện này thực sự không đúng lắm... Tại sao hung thủ lại phải làm hành động này."Yến Quy nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của người chết một lúc lâu rồi nói: "Có thể là quen biết. Được rồi, gọi người tới mang thi thể về cục đi."Nói xong, nàng đứng dậy nhìn xung quanh phòng tắm chật chội rồi ánh mắt rơi vào bồn rửa mặt. Trên bồn rửa mặt có một giọt máu rất nhẹ ở đó, Yến Quy lập tức lấytăm bông và ống mẫu từ hộp điều tra ra, nàng rất thận trọng, dùng tăm bông lau sạch tất cả cặn máu, sau đó cẩn thận đặt nó vào ống đựng mẫu và đậy kín lại.Lý Vân Trường đã nhờ người khiêng cái xác đi, Yến Quy ra khỏi phòng tắm, nàng đứng ở cầu thang nhỏ trước cửa phòng tắm ngẩng đầu lên quan sát. Trong tòa nhà hai tầng này, chỉ có một cầu thang nhỏ dẫn lên tầng trên, nàng bước lên trên tầng hai.Tầng hai chỉ có một phòng ngủ nhỏ, là nơi người chết thường sử dụng. Trong phòng ngủ nhỏ có một bàn làm việc, cái bàn có một ngăn kéo bị khóa, lúc này cái khóa của ngăn kéo đã bị phá hỏng, trên sàn có một cái tuốc nơ vít.Yến Quy cầm tuốc nơ vít lên xem xét, một mảnh sơn rơi ra khỏi tuốc nơ vít, nàng lấy tuốc nơ vít ra so sánh với ổ khóa bị hỏng của ngăn kéo, mảnh sơn này có lẽ là khi phá khóa đã để sót lại.Yến Quy bỏ tuốc nơ vít và ổ khóa đã bị bẻ khóa vào túi vật chứng, xuống tầng tìm Giang Vọng, hỏi cậu đã chụp ảnh ở phòng ngủ trên tầng chưa.Giang Vọng: "Đã chụp xong rồi ạ."Yến Quy: "Cái ngăn kéo bị phá khóa kia đã chụp chưa?"Giang Vọng gật đầu: "Đã chụp rồi, bên trong còn có một cái hộp rỗng, không có cái gì trong đó.""Hộp rỗng sao?" Yến Quy nhìn lên phòng ngủ nhỏ, sau đó đưa túi vật chứng đựng tuốc nơ vít cho Giang Vọng: "Cái tuốc nơ vít này phỏng đoán là dùng để phá khóa, mang nó về trước đi."Giang Vọng đáp lại khi nhận đồ, rồi nhớ ra cái gì đí liền nói: "Cô giáo Yến, lát nữa chúng tôi sẽ quay lại một video, ở tầng một chỗ này."Yến Quy hiểu ý của cậu ấy, gật đầu nòi: "Cả một tầng đều không có dấu chân, nhất định hung thủ đã dọn dẹp hiện trường rồi, sau khi các cậu quay video thì tỉ mỉ xác nhận lối hành động của hung thủ, tôi về trước để khám nghiệm thi thể.""Vâng chị."