Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Chương 20: Trống rỗng 20

Bầu không khí trầm mặc không ngừng lan tràn, Yến Quy không trả lời câu hỏi của Cố Dĩ Di, nàng bị hỏi đến ngơ ngác, căn bản không biết trả lời như thế nào, nàng chính là thích kiểu như Cố Dĩ Di vậy, nhưng dù sao nàng cũng không thể nói thẳng, cũng không muốn nói dối, dứt khoát không nói gì.Sự mờ ám vẫn đang tăng lên, mãi đến khi tiếng chuông di động vang lên thanh thúy mới dừng lại.Cố Dĩ Di cuối cùng cũng rời ánh mắt khỏi từ phía trên người của Yến Quy, lúc nhận điện thoại đã khôi phục bộ dáng cao lãnh thường ngày, không biết là tức giận do tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc hay là như thế nào, tóm lại giọng điệu không tốt lắm."Diêu Viễn?""Cố tỷ, bên này của tôi có tiến triển mới! Đội trưởng Nhậm đang ở đâu? Cô ấy không nghe điện thoại của tôi!"Biểu tình của Cố Dĩ Di vẫn lạnh lùng: "Tiến triển gì?"Giọng điệu trong điện thoại của Diêu Viễn rất cấp bách: "Gần đây tôi theo dõi sát sao quanh Trịnh Minh Lộ, lật lại vụ án cưỡиɠ ɠiαи gϊếŧ người mười năm trước bị trì hoãn kia.""Vụ án kia người bị hại tên là Đinh Ức, người của thôn Đinh Gia huyện Thanh Vân Thành phố Tân Hà, năm xảy ra vụ án 28 tuổi, cha mẹ cô ấy chết sớm, chỉ có một em gái nhỏ 13 tuổi sống nương tựa lẫn nhau, sau khi cô ấy xảy ra chuyện người em gái này liền không thấy bóng dáng nữa. Lúc ấy gánh tội thay cho Trịnh Minh Lộ là tài xế họ Trương kia, khi đó đã kết hôn có con, con của anh ta năm đó mới 12 tuổi, gọi là Trương Phi Vũ. Cố tỷ, chị có có cảm thấy tên của đứa con trai này nghe quen tai không?"Đâu chỉ quen tai, tuổi cũng hoàn toàn tương xứng.Cố Dĩ Di cười, nói: "Biết rồi, hiện tại cậu đi đưa Nghiêm Phi Vũ về cục, tôi liên hệ cho Du Du một chút, chiều có thể đến cục."Cúp điện thoại, Yến Quy đã từ lời nói và biểu cảm của Cố Dĩ Di đoán ra được đại khái.Cố Dĩ Di nói lại nội dung Diêu Viễn báo cáo lại cho Yến Quy, sau khi nghe xong Yến Quy nhướng mày."Tài xế kia của Thân Ngộ, năm nay 22 tuổi, tên Nghiêm Phi Vũ."Cố Dĩ Di vỗ tay một cái, nói: "Không sai! Chính là cậu ta! Tôi đã cho Diêu Viễn đưa cậu ta về cục thẩm vấn rồi!"Yến Quy không có hưng phấn như cô, nhìn qua thậm chí có chút thất thần. Cố Dĩ Di hỏi: "Cô sao lại giống như không có hứng thú vậy?"Yến Quy lắc đầu nói: "Không, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói Nghiêm Phi Vũ hẳn là từng động tay, nhưng mà cậu ta có phải thủ phạm hay không cũng không biết. Cô ngẫm lại biểu hiện lúc lần đầu tiên cậu ta bị gọi tới thẩm vấn xem."Cố Dĩ Di nhớ lại một chút, lúc ấy Nghiêm Phi Vũ sợ tới mức không thể nói chuyện lưu loát."Tên nhóc này tố chất tâm lý không được..."Yến Quy nhún vai: "Đúng vậy. Nếu nói cậu ta có liên quan tới vụ án này, tôi phỏng chừng cậu ta là nghi phạm A kín đáo nhất, kẻ đầu tiên ra tay xiết chết người lại không xiết chết có vẻ...""Ngốc nghếch." Cố Dĩ Di ăn ý tìm ra từ thích hợp tiếp lời.Yến Quy cười một cái, nàng nghĩ tới cái gì đó, nói: "Tôi lại để ý đến người em gái kia của Đinh Ức hơn. Tôi nghĩ ngày mai sẽ đến huyện Thanh Vân."Cố Dĩ Di phản ứng rất nhanh: "Tôi đi cùng cô!"...Nhậm Du Nhiên sau khi nhận được tin của Cố Dĩ Di liền nhanh chóng đến quán bar gặp hai người, Yến Quy và Cố Dĩ Di đã chờ ở đây, Yến Quy ngồi lên ghế sau trước một bước.Trên đường từ Tân Hà đến đây, Cố Dĩ Di ngồi ở ghế phụ, lần này cô lại theo Yến Quy cùng ngồi xuống sau, sau khi lên xe còn chớp chớp mắt với Yến Quy.Yến Quy biết cô suy nghĩ gì, chỉ cười không nói lời nào.Nhậm Du Nhiên ngồi ở ghế lái kinh ngạc nhìn Cố Dĩ Di, hỏi: "Dĩ Di, cậu không ngồi phía trước với tôi à?"Toàn bộ thân mình Cố Dĩ Di ngã qua trên ghế sau, lười biếng nói: "Tôi muốn ngồi phía sau chợp mắt một chút."Nhậm Du Nhiên: "?" Cậu lại không dậy sớm sao lại mệt thành ra như vậy?Tuy rằng trong lòng nghi ngờ, nhưng cuối cùng Nhậm Du Nhiên không hỏi thêm, trong lòng cô ấy nghĩ đến chuyện của Nghiêm Phi Vũ, lái xe phóng nhanh.Nhậm Du Nhiên ở phía trước chuyên tâm lái xe, Cố Dĩ Di ở ghế sau chán muốn chết, tay trái với qua chọc chọc vào ngón tay của Yến Quy bên cạnh.Yến Quy quay đầu nhìn cô, hai mắt hẹp dài cong lại, không lên tiếng như đang hỏi: "Không phải nói muốn chợp mắt một lát à?"Cố Dĩ Di nhìn thấy liền hiểu ý nàng, lấy di động ra gửi cho nàng tin nhắn trên WeChat.Cố Dĩ Di: 【 tôi không mệt, lừa cô ấy thôi. 】Yến Quy nhìn WeChat, khóe miệng cong một cái.【 không ngủ thì làm gì? 】Cố Dĩ Di: 【 nói chuyện phiếm đi. 】Yến Quy: 【 hai người chúng ta ngồi ở sau gửi tin nhắn nói chuyện phiếm, để một mình đội trưởng Nhậm ở trước cô đơn lái xe, như vậy ổn không? 】Cố Dĩ Di yên tâm thoải mái:【không có gì không ổn mà!】Xe đang phóng nhanh trên đường cao tốc, bên trong xe vô cùng an tĩnh, Nhậm Du Nhiên hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ giữa hai người ghế sau kia, cô vừa lái xe vừa nói lại sơ bộ kết quả kiểm nghiệm cho lão Đỗ."Bác Đỗ nói dấu giày kia không phải lưu lại bởi bàn chân to mang giày nhỏ, nếu chân to mang giày nhỏ sẽ tạo ra áp lực mạnh lên gót chân trước và mũi chân sau, trong trường hợp phần đệm giữa bàn chân bị giấu đi, nhưng những dấu chân kia trên quần áo của Thân Ngộ là dấu chân bình thường, cho nên có thể loại trừ khả năng chân to mang giày nhỏ, hung thủ đúng là mang giày size 37."Yến Quy sau khi nghe xong nghiêm mặt nói: "Nói như vậy, ít nhất có thể xem là có một bằng chứng quan trọng của kẻ sát nhân đã qua kiểm chứng."Một khi tìm được người bị hiềm nghi, liền có thể tiến hành điều tra nhà cô ta, chỉ cần có thể tìm được đôi giày kia là có thể phá án, đương nhiên tiền đề là cô ta vẫn còn giữ đôi giày kia.Trước mắt chứng cứ nắm giữ vẫn còn thiếu, bọn họ cần nhiều tin tức xác định phạm vi hung thủ hơn, tuy rằng Yến Quy đã có hướng hoài nghi, nhưng giai đoạn bây giờ chỉ là suy đoán của nàng, không thể chắc chắn....Nhậm Du Nhiên tự mình tiến hành thẩm vấn Nghiêm Phi Vũ, Yến Quy và Cố Dĩ Di thì ngày hôm sau xuất phát đi đến huyện Thanh Vân quê quán của Đinh Ức.Huyện Thanh Vân là một huyện xa xôi hẻo lánh nhất của thành phố Tân Hà, nhưng cũng không tính là xa, từ cục thành phố lái xe đến nơi cũng chỉ có một tiếng rưỡi, hiện tại bọn họ xuất phát, nếu thuận lợi có thể đi về trong ngày.Gần cuối năm, rất nhiều xí nghiệp đều đã lục tục nghỉ, mọi người ra ngoài làm công cả năm sôi nổi chuẩn bị về nhà ăn tết, trên đường cao tốc xe rất nhiều, tình hình giao thông chen chúc thể hiện sự vui vẻ cuối năm.Nhưng hai người cảnh sát điều tra đến huyện Thanh Vân đều không có tâm trạng ăn tết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì năm nay bọn họ chỉ có thể tăng ca qua năm mới, nhưng mà cả hai đều không thèm để ý. Cha mẹ Yến Quy đều sớm cho rằng nàng đã chết, hiện tại đã được Trương Diên Húc đưa đến sống ở nông thôn thành phố kế bên an dưỡng tuổi già. Cha mẹ Cố Dĩ Di ly hôn từng người sống ai cũng mặc kệ cô, bà nội từng sống nương tựa cũng đã qua đời, cô chân chính là người cô đơn, dù sao năm mới cũng hoàn toàn không có bất kỳ cái gì khác nhau.Bởi vì nguyên nhân kẹt xe, bọn họ đến huyện Thanh Vân chậm hơn nửa giờ so với dự tính, lúc đến nơi đều đã đến giờ cơm trưa. Bọ họ không vội, quyết định trước tiên tìm chỗ lấp đầy bụng, tiện đó cũng có thể hỏi thăm một ít chuyện.Cố Dĩ Di chọn một nơi nhìn qua kết cấu cũng tính đại là quán ăn, nơi nhỏ bé này con đường đều hẹp, chiếc xe Jeep của cô dừng lại ven đường, chặn hết một nửa, dẫn tới không ít người vây xem.Yến Quy từ trên xe xuống, trước tiếp nhận lấy lễ rửa tội trước một lượt ánh mắt tò mò, hơi cảm thấy không ổn. Nàng nhỏ giọng nói với Cố Dĩ Di đang xoay chìa khóa đĩnh đạc đi đến quán ăn: "Quá rêu rao."Mí mắt Cố Dĩ Di cũng không nhấc lên một chút, không thèm nhìn lại những ánh mắt xung quanh, chỉ nói: "Cũng không có xe nào khác."Yến Quy cười bất lực.