Đến sáng ngày hôm sau, chuyện đầu tiên Yến Quy làm khi đến cục là đến phòng thí nghiệm hỏi kết quả kiểm nghiệm.
Trưởng khoa kiểm nghiệm của phòng thí nghiệm tên Trần Băng, hơn bốn mươi tuổi, là một người hiền lành dễ nói chuyện, đối với công việc nghiêm túc cẩn thận, ngày hôm qua khi nghe phía đội điều tra hình sự sốt ruột muốn biết kết quả kiểm tra, bà đã cùng với hai người khác tăng ca thêm ở phòng thí nghiệm để hoàn thành xét nghiệm.
Trần Băng nhẹ giọng nói: “Trong dịch dạ dày và máu của người chết đều không kiểm tra thấy phản ứng nhiễm độc, nhưng rượu vang đỏ do bên ngân kiểm (*) đưa đến đây lại kiểm tra thấy có kali cyanide (**).”
(*) là công tác giám định có vận dụng lý luận và phương pháp chuyên môn để kiểm nghiệm dấu vết trong án kiện, xác định dấu vết và sự thật của án kiện.
(**) tên gọi của một loại hợp chất hóa học không màu của kali có công thức hóa học KCN. Nó có mùi giống như mùi quả hạnh nhân, có hình thức bề ngoài giống như đường và hòa tan nhiều trong nước.
Trên mặt Yến Quy không có phản ứng gì, ngày hôm qua lúc ở hiện trường nhìn thấy ly rượu kia cũng đã ngửi qua, có vị hạnh nhân đắng nhạt lẫn trong rượu nho, kết quả kiểm tra này có thể nói là nằm trong dự kiến của nàng.
“Dấu vân tay kia đâu?”
Trần Băng nói: “Hiện trường đã lấy rất nhiều vân tay, tôi đều đã đối chiếu qua một lần, không có phát hiện đặc biệt nào, chỉ tương xứng với vân tay hai người Hàn Tiểu Phong và người chết. Ngoài ra nếu muốn vân tay tương xứng, cần phải tìm người thật lấy vân tay mới được.”
Yến Quy gật đầu tỏ ý đã hiểu, đối với phần vân tay này nàng cũng không ôm chờ mong gì. Dựa theo cách nói của Hàn Tiểu Phong, người chết lúc còn sống sẽ có khách hàng ngẫu nhiên đến nhà nói chuyện với ông ta, bởi vậy vân tay trong thư phòng không có bất kì tính tham khảo nào.
“Còn có, dấu giày cọ sát trên khung cửa thư phòng thật đúng là từ đôi giày trên chân người chết.”
Yến Quy cầm báo cáo xét nghiệm, vẻ mặt mỏi mệt nói lời cảm ơn với Trần Băng: “Cảm ơn trưởng khoa Trần."
“Không có gì, chuyện nên làm thôi.” Trần Băng cười.
Ra khỏi phòng thí nghiệm, Yến Quy trở lại trưởng văn phòng ở tầng 8 tìm Nhậm Du Nhiên. Lúc này Nhậm Du Nhiên ở phòng thẩm vấn, Yến Quy không tìm được người.
Vừa đúng lúc Cố Dĩ Di từ văn phòng của mình đi ra, thấy trong tay Yến Quy cầm văn kiện đang gõ cửa phòng Nhậm Du Nhiên. Ngày thường nếu gặp loại tình huống này, Cố Dĩ Di
đến một câu cũng lười nói, nhưng lần này cũng không biết vì sao, thấy Yến Quy thanh lãnh đứng ở đó, sửng sốt nhìn một người đang gõ cửa bình thường mà lại thấy đẹp như tranh vẽ, ma xui quỷ khiến Cố Dĩ Di lại đi qua gọi nàng.
“Đội trưởng Nhậm đang ở phòng thẩm vấn.”
Yến Quy đối với giọng nói của Cố Dĩ Di quá quen thuộc, lúc quay đầu nhìn qua, người nọ đã đi đến đây.
Cố Dĩ Di không lên tiếng đánh giá hai mắt nàng, hỏi: “Tôi đang chuẩn bị qua đó xem thử, cùng đi không?”
Yến Quy nhìn cô, gật đầu xem như đồng ý.
Phòng thẩm vấn ở tầng 6, có một khu vực rộng lớn, Nhậm Du Nhiên không tự mình tham gia thẩm vấn, chỉ ở phòng điều khiển theo dõi.
Vào trong phòng thẩm vấn, Nhậm Du Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Cố Dĩ Di dẫn Yến Quy cùng nhau đến đây, trong mắt cũng không có nhiều kinh ngạc lắm, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Yến Quy một cái.
Hôm nay chỉ gọi đến đây một cậu trai trẻ tuổi, đang ngồi ở phòng thẩm vấn, cậu ngồi đối diện với Diêu Viễn - đội trưởng đội điều tra số hai cùng với một nhân viên ghi chép.
Yến Quy xem hình ảnh theo dõi, cậu trai trẻ này rất căng thẳng, tay và chân còn không biết nên đặt như thế nào, ngồi chỗ đó bất động cũng lộ ra cảm giác như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Nhậm Du Nhiên theo dõi màn hình, nói: “Nghiêm Phi Vũ, tài xế của Thân Ngộ. Cậu trai này căng thẳng muốn chết, nửa ngày cũng không hỏi được gì hữu dụng. Đêm xảy ra vụ án đó cậu ta có đến biệt thự, điểm này cũng rất rõ ràng. Nhưng cậu ta nói cậu ta đã rời đi trước mười hai giờ, chưa đến mười hai giờ đã đi rồi, khi đó Thân Ngộ còn sống rất tốt.”
Nghe lời này của cô ấy, đoán chừng buổi hỏi chuyện hôm nay sẽ không có thu hoạch gì.
Cố Dĩ Di xách ghế dựa đến đây, biếng nhác ngồi xuống chỗ kia, hỏi: “Còn những người khác đâu?”
Nhậm Du Nhiên nói: “Người kia tên là Hạo Thời, không ở Tân Hà, nghe nói ngày hôm đã đến thủ đô công tác, tôi đã hỏi rồi, ngày mai anh ta sẽ trở về. Ở đây cũng không gấp gáp làm gì một hai ngày, đợi anh ta trở về lại nói. Đối với những người liên quan khác, vẫn đang để đội hai kiểm tra sắp xếp. Tôi đoán Thân Ngộ kẻ này thường ngày làm quá nhiều chuyện vô lương tâm, số mệnh đời này là Thiên Sát Cô Tinh, một người bốn mươi tuổi còn độc thân, cha mẹ cũng đã sớm qua đời, thật sự là người cô đơn.”
Cố Dĩ Di hừ lạnh một tiếng, không có ý kiến.
Nhậm Du Nhiên liếc mắt nhìn Yến Quy một cái, thấy trong tay nàng còn đang cầm văn kiện, hỏi: “Pháp y Yến tìm tôi sao?”
Yến Quy gật đầu, đưa kết quả xét nghiệm cho cô ấy, sau đó đơn giản báo lại tình huống cho cô ấy.
Nhậm Du Nhiên nghe thấy kiểm tra ra Kali cyanide, sắc mặt tối lại một chút.
Yến Quy bình tĩnh nhìn cô ấy, ý tứ thâm sâu nói: “Lại thêm một phương pháp ra tay.”
Cố Dĩ Di đang ở một bên chế giễu nói: “Người này bị nhiều người hận thật, ở thành phố này còn có bao nhiêu người muốn làm thịt ông ta.”
Yến Quy nói: “Nơi có thể mua được cái này trên thị trường không nhiều lắm.”
Nhậm Du Nhiên gật đầu, nói: “Tôi sẽ sắp xếp cho người ra ngoài điều tra dò tìm, cũng không thể bỏ qua một số bệnh viện và viện nghiên cứu, có thể thì đều sẽ ghé đến một lần.”
Giai đoạn điều tra trước khi dò tìm rườm rà lại buồn tẻ giống như mò kim đáy bể, loại hoạt động này đều là công việc của đội điều tra hình sự, lúc không đủ người Nhậm Du Nhiên cũng sẽ cần người đặc thù làm, Cố Dĩ Di đều phối hợp.
Thật ra công việc của cảnh sát điều tra kỹ thuật cũng không khác lắm, nhưng hiện tại vụ án thật ra vẫn còn chưa tìm ra gì trong vô số đầu mối, Yến Quy không hề lơi lỏng, trở về văn phòng kiểm tra lại một lần chi tiết từ đầu tới cuối.
Hôm nay Yến Quy ra về lúc năm giờ, nàng không về nhà, mà lại gọi taxi đi đến khu biệt thự ở vùng duyên hải.
Ngày thứ hai sau khi phát hiện án, khu biệt thự duyên hải đã khôi phục lại bình thường, báo chí và những người tò mò tìm đến đều đã tan đi, bởi vì là khu biệt thự, khoảng cách giữa mỗi toà nhà đều cách nhau không gần, bốn phía căn biệt thự hiện trường kia lâm vào yên tĩnh u tối.
Rào ngăn cách vẫn như cũ ngăn ở đó, xung quanh biệt thự đều có một đến hai đội viên ở lại canh gác, đây là do Cố Dĩ Di sắp xếp, hung thủ rất có khả năng sẽ quay lại hiện trường trong vòng hai đêm tới không thể lơ là.
Yến Quy đưa ra thẻ cảnh sát của mình, chiến sĩ đồng nghiệp để nàng đi vào hiện trường. Không gian bên trong biệt thự an tĩnh đến quỷ dị, mùi máu tươi gay mũi giữa hiện trường chưa hề tan đi. Yến Quy miễn dịch đối với thứ mùi này, mặt không cảm xúc tiến vào hiện trường.
Thư phòng vẫn còn duy trì bộ dáng lúc phát hiện án, trên mặt đất đủ loại dây trắng làm dấu, Yến Quy ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận nhìn lại một lần tất cả dấu vết, nhưng không có thu hoạch gì đặc biệt. Nền thư phòng là gạch men sứ, không dễ lưu lại những dấu vết nhỏ, nàng muốn tìm lại dấu vết người chết giãy dụa khi bị kéo đi lưu lại trên mặt đất, nhưng kết quả lại làm nàng thất vọng.
Chỉ có dấu giày trên khung cửa là đáng để lưu ý, Yến Quy nhìn chằm chằm dấu giày cọ xát, trong đầu bắt hình dung ra tình cảnh lúc người chết ngã vào cửa lại bị người ta kéo vào trong phòng.
Nàng đứng lên lại tìm kiếm cẩn thận thêm một lần trong thư phòng, xác thật theo như lời của Giang Vọng, không tìm thấy vật cùn nào dính máu. Yến Quy ra khỏi thư phòng ở biệt thự dạo một vòng, đi qua lầu trên đến lầu dưới, cuối cùng cũng không tìm được vật cùn không rõ ràng đó.
Căn biệt thự này có một kho ngầm, Yến Quy đi vào quan sát, cũng không tìm được vật khả nghi.
Vật cùn dùng để đập người chết đã bị người nào đó mang đi, trừ điều này ra, còn có một thứ đồ vật quan trọng cũng không có ở hiện trường, chính là dao phay dùng để chém đứt đầu và tay chân người chết.
Lúc Yến Quy kiểm nghiệm thi thể đã quan sát qua, toàn bộ mặt cắt chỗ bị tách rời của người chết bằng phẳng, thành vết thương trơn nhẵn, phía trên làn da chung quanh có dấu dao cắt qua cắt lại hình thành từng đoạn sâu cạn không đồng đều, các lớp da bị cắt xếp song song, công cụ tách rời hẳn là một con dao phay rất lớn.
Nàng cố ý dạo một vòng qua phòng bếp, dụng cụ cắt gọt trên giá trong phòng bếp và dao đều đang ở đây, cũng không có dấu hiệu bị động chạm qua, xem ra đao cũng là do người đó tự mình mang đến.
Dao phay và vật cùn, hai đồ vật này là bị cùng một người mang đi, hay là bị mang đi từng cái, hiện tại cũng không thể xác định. Chỗ phức tạp nhất của án này chính là tạm thời không thể xác định rốt cuộc có bao nhiêu người ra tay, từng người trong những người này đã làm gì đối với người chết cũng không thể xác định.
Yến Quy quay lại thư phòng, tầm mắt nàng dừng ở lỗ đinh mà người chết bị ghim trên tường, hình dáng đinh trên người chết cũng làm cho nàng chú ý. Lúc ban ngày đã chú ý tới, dường như ghép lại thành một người bị đóng đinh trên Thập Giá.
Thập Giá lại có chuyện xưa gì? Yến Quy không quá hiểu văn hóa tôn giáo phương Tây, chỉ mơ hồ biết điều này này hẳn là có liên quan đến sám hối và chuộc tội. Kẻ đóng đinh người chết trên tường này đối với người chết có hận thù sâu điều này là không thể nghi ngờ.
Tầm mắt Yến Quy liếc đến góc tường, nàng hơi ngơ ra, đẩy ghế dựa qua đó trèo lên, nhìn kỹ chằm chằm góc tường. Nơi này có mấy dấu vết hình chữ nhật, màu sắc so với vách tường bên cạnh cũng trắng hơn một ít, chắc hẳn là lưu lại do đã từng dán thứ gì đó.
Yến Quy cầm di động chụp hai bức ảnh chỗ này, sau đó xuống khỏi ghế dựa. Nàng nhìn đến laptop đặt trên bàn sách, giật mình, mở máy tính ra.
Không ngoài dự đoán, có mật mã.
Yến Quy đối với phương diện máy tính này không quá thông thạo, cân nhắc một chút về việc đem máy tính này về cục giao cho nhân viên chuyên nghiệp phá mở. Nàng cúi đầu lấy dây sạc cắm vào laptop, lúc này lại cảm thấy có một người đứng ở cửa.
Ở một số chỗ hiện trường vụ án vốn sẽ làm cho sự căng thẳng trong lòng cao hơn, Yến Quy như rất kinh ngạc trong nháy mắt đã tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh, nhưng sau khi nàng ngẩng đầu nhìn qua, trái tim vừa mới treo lên lại một lần nữa yên lại.
Cố Dĩ Di dựa vào ván cửa nhìn nàng, biểu cảm trên mặt cười như không cười, nói: “Tan tầm không về nhà, tới chỗ này tăng ca?”
Yến Quy không trực tiếp trả lời: “Không phải cô cũng vậy à?”
Khóe miệng tươi cười của Cố Dĩ Di mở rộng, tính tình của cô ở trước mặt Yến Quy đã thu liễm lại, chính cô cũng chưa nhận ra.
“Đến bất động sản ở tiểu khu một chuyến, tỉ mỉ theo dõi tình huống hung thủ trốn thoát một chút.”
Yến Quy hỏi: “Có phát hiện gì không?”
Cố Dĩ Di khẽ cười một tiếng: “Thân thủ của hung thủ rất bình thường, hẳn là rất cùi bắp.”
Yến Quy: “...” Người cùi bắp trong miệng cô này có khả năng vừa mới chặt khúc một khối thi thể.
“Tối hôm qua người trực ban nửa đêm đi ngủ, lúc tỉnh lại phát hiện mình bị người ta trói lên, sau đó camera ở tiểu khu bị tiêu hủy.” Cố Dĩ Di nói: “Tôi đã điều tra camera theo dõi, bị tiêu hủy sạch sẽ, không còn khả năng hồi phục, hung thủ là cao thủ máy tính.”
Nhắc tới cái này, Yến Quy chỉ laptop trên bàn người chết, nói: “Cái này có mật mã, cô đến xem thử?”
Cố Dĩ Di nhìn nàng một cái, trong mắt có chút ý nghĩ không rõ, đi đến mở máy tính ra nghiên cứu mấy hồi, nói: “Đơn giản.”
Quả nhiên mười ngón tay thon dài của cô múa trên bàn phím, hơn mười phút sau, khóa trên máy tính mở ra, tiến vào hệ thống.
Yến Quy cười: “Tôi biết cô làm được mà.”
Lời này nói xong, Cố Dĩ Di ý vị thâm sâu nhìn nàng, thấy trên mặt nàng chân thành không giống như chỉ khen ngợi.
“Cô làm sao lại biết tôi có thể làm?” Cố Dĩ Di dương môi hỏi nàng: “Vừa rồi cô còn chưa hỏi tôi một tiếng, trực tiếp để tôi đến đây xem, tựa như cô đã sớm biết tôi đối với máy tính đọc qua một chút.”
Biểu cảm trên mặt Yến Quy vẫn như cũ không có gì sơ hở, chỉ cười nhạt nói: “Tôi từng nghe nói.”
Từng nghe nói là vạn năng, tầm mắt Cố Dĩ Di quay lại trên máy tính, không hề làm khó, cũng không nhìn ra cô có tin hay không.
Thấy cô không tiếp tục hỏi, Yến Quy lại gần nói: “Nhìn xem có video theo dõi hay không. Vừa rồi tôi phát hiện trong thư phòng này từng có dấu vết trang bị camera theo dõi, không biết trong máy tính có ghi lại cái gì hay không.”
Cố Dĩ Di nghe theo nàng mở kiểm tra các mục tồn lưu trong máy tính, cuối cùng không thu hoạch được gì, lắc đầu nói: “Không được, đã bị người ta tiêu hủy rồi.”
Yến Quy nhíu mày: “Có thể khôi phục không?”
Cố Dĩ Di nói: “Có thể mang về cục, tôi tìm người ở khoa kỹ thuật thử xem.” Đây là công việc cần phải tốn nhiều sức lực và thời gian, Cố Dĩ Di giữ chức vị quan trọng, không có cách nào
đặt toàn bộ sức lực vào đó, vẫn nên giao cho người chuyên môn phụ trách thì thích hợp hơn.
“Nếu có thể phục hồi, vụ án có khả năng phá giải.”
Cố Dĩ Di cười hỏi: “Cô cảm thấy loại chuyện may mắn này chúng ta thể gặp phải lớn bao nhiêu phần trăm?”
Yến Quy chớp mắt, nói: “Chuyện may mắn hơn tôi cũng đã gặp rồi.”
“Ồ? Ví dụ?”
Yến Quy nhẹ nói: “Tìm được đường sống trong chỗ chết.”
Cố Dĩ Di giật mình, không nghĩ tới sẽ là đáp án này, ánh mắt cô sâu xa, như là đang suy nghĩ về ý Yến Quy.
Yến Quy lại đúng lúc này cắt ngang ý nghĩ của cô, hỏi cô: “Đi chưa?”
Sớm đã chín giờ, không tính là sớm, ngày mai còn phải đi làm, tạm thời ở hiện trường không có nhiều hơn manh mối hữu dụng, là lúc về rồi.
Cố Dĩ Di gật đầu, giữ lại laptop của Thân Ngộ đem đi, ngày mai đi tìm khoa kỹ thuật ở cục khôi phục.