Tôi Muốn Anh Cười

Chương 73: Hắn cho phép tôi gặp lại "người yêu cũ"

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kim phút đồng hồ cứ tích tắc chạy theo quy luật của tự nhiên, mỗi giây mỗi phút đi qua trên trái đất này sẽ xảy ra hàng trăm hàng vạn công chuyện khác nhau, có nước mắt và mồ hôi, có mùi máu và nụ cười, có người rời xa thế gian và người ở lại đau khổ khóc thương, có trách móc và những lời mắng mỏ gây tổn thương, có những oán hận không ngừng tăng lên một cách mù quáng.

Kim thời gian chính là thứ tội lỗi mà con người tạo ra, tựa hồ nó là thước đo mọi hoan hỉ, sầu bi và những chuyện con người gây ra, tất cả đều tại kim thời gian. Cứ trôi qua và không ngừng lại trừ khi hết pin hoặc hư hỏng. Nó tuyệt đối không đời nào quay ngược thời gian, sẽ không có chuyện để con người ta sửa sai lỗi lầm và bù đắp tình cảm yêu thương. Nhưng cũng có thể khiến đồng hồ bị hỏng để khoảng thời gian hạnh phúc mãi mãi ngừng lại, tận hưởng nó thật điên rồ.

Bật lửa trong đêm châm điếu thuốc, Phong Tình rít một hơi, đôi mi cong rũ xuống nhìn Thanh Nhân say giấc bên cạnh. Sau khi bay bỗng hòa hợp thân xác xong thì hắn không chợp mắt lấy một phút giây nào. Bây giờ chỉ mới hai giờ sáng, vạn vật đã cũng đã yên giấc tĩnh lặng, là khoảng thời gian nhẹ nhõm lòng người.

Những ngón tay sượt qua tóc mái rũ trước trán anh, ngắm nhìn chăm chú gương mặt đã giãn lỏng sự khó chịu, hắn khẽ mỉm cười. Lúc ngủ trông anh thật sự rất dễ thương, không cau có hay lạnh nhạt, đôi môi bao giờ cũng khép hờ buông cảnh giác. Hắn cúi xuống hôn lên đôi môi ửng đỏ do bị mυ'ŧ đến sưng của anh.

Bước xuống giường gạt tàn thuốc, hắn khoác áo choàng ngủ đi ra bên ngoài. Đứng trước hồ cá, ánh đèn bên dưới hất lên gương mặt không bất kỳ cảm xúc nào, không một ai bây giờ biết được hắn đang suy nghĩ cái gì.

Gió đêm lạnh lướt qua mái tóc bạch kim tung bay, hắn ngồi xếp bằng trước hồ cá thẫn thờ nhìn vô định vào dòng nước xanh khiết bên dưới. Đàn cá có bơi lội tung tăng làm gợn tròn dòng nước thì mắt hắn vẫn không rời khỏi vị trí đang nhìn.

Phong Tình không biết hiện tại tâm trạng mình như thế nào, lâu lâu hắn hay thơ thẫn như người mất hồn không vì nguyên nhân gì. Hắn không hề cảm thấy lo lắng cho cuộc chiến sắp xảy ra, hắn liều mình và không sợ chết. Cảm xúc bây giờ không được gọi là cảm xúc, bởi nó hoàn toàn trống rỗng, không một nhịp điệu thất thường diễn ra.

Ngồi đơ như tượng được một lúc, hắn mới cử động lấy điện thoại ra mà vào danh bạ.

Reng, reng___

“A lô?”. Đối phương nhắc mấy.

“Nghĩa ca, anh đang làm gì vậy?”.

“Tôi uống cà phê”.

“Vào hai giờ sáng thế này ư? Anh không ngủ à?”.

“Tôi vừa mới thức”.

“Vậy à, anh có thể qua đây được không?”.

“Được”.

Cúp máy.

Hắn không nghĩ mình sẽ làm phiền Du Thành Nghĩa và những lúc sáng sớm thế này đâu, giống như nó là thần giao cách cảm giữa hắn và Du Thành Nghĩa, cũng sẽ cảm nhận được hiện tại đối phương đã ngủ hay chưa.

Rất nhanh Du Thành Nghĩa đã xuất hiện trước mặt hắn. Không cần sử dụng mặt nạ bạc che giấu thân phận mà từ nhà đi đến đây không gặp trở ngại. Hắn không để mái tóc dài nữa mà lần này đã cắt ngắn lên, rất ra dáng một người đàn ông đàng hoàng, chững chạc. Tất cả đều là vì theo ý của Phong Tình, nghe theo hắn nói rằng nếu cắt ngắn sẽ trông gọn gàng và thoải mái, tiện cho việc đóng hai vai ‘Phong Thành’ và ‘Phong Tình’ hơn.

Phong Tình ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, gương mặt anh tuấn bất giác thu vào trong đôi mắt. Rất nhanh hắn thu hồi lại ánh mắt: “Tôi không nói ở trên này sao anh biết tôi ở trên đây mà tìm hay vậy?”.

Du Thành Nghĩa ngồi xuống cạnh hắn: “Đoán”.

“Ha ha, tôi tưởng anh là thánh đọc được suy nghĩ chứ”.

“Cậu làm gì không ngủ mà ra đây ngồi vậy?”.

“Không thích ngủ”. Hắn hỏi: “Mà, anh chuẩn bị mọi thứ xong chưa?”.

Du Thành Nghĩa nhìn lên bầu trời sao nói: “Đã xong hết, cậu yên tâm đi tôi diễn rất đạt, sẽ không có sơ xuất nào cho ‘vai Phong Tình’ cả, chắc chắn anh ta sẽ không phân biệt người thật người giả đâu”.

Phong Tình chỉ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không cười như mình muốn. Đồng tử do len mắt phản dạ càng sâu sắc. Bỗng hắn tựa đầu lên vai Du Thành Nghĩa, nhắm mắt nói: “Những ngày tôi vắng mặt thì tất nhờ vào anh đấy, cũng như cách đó có thể bảo vệ anh khỏi nguy hiểm theo nhiệm vụ của chú giao cho tôi”.

Du Thành Nghĩa lén nhìn qua Phong Tình, những lúc yên bình như thế này thì những ký ức thời niên thiếu bất chợt kéo đến. Những tăm tối chết chóc chưa thật sự đến với hắn, cùng Phong Tình ở bên cạnh nhau tựa vào vai nhau mà thϊếp đi lúc nào không hay. Khi đó Phong Tình vẫn chưa gặp Thanh Nhân, thiếu niên mười sáu tuổi ngây ngô lúc nào cũng dính lấy hắn như hình với bóng không bao giờ tách rời trong phút giây nào. Cậu thiếu niên sau khi gặp được ngôi sao sáng của lòng mình thì dần thay đổi, không còn tìm đến người anh em từng rất thân thiết này nữa.

Siết chặt nắm đấm sau đó lại thả lỏng, không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào, kể cả cử chỉ cũng không để đối phương tinh mắt nhìn thấy. Du Thành Nghĩa choàng tay ôm vai Phong Tình, nửa chọc nửa thật lòng: “Ừm, cậu nhớ đừng chết nhé”.

“Ha ha, sao mà tôi chết được, bất tử mà”.

“Đừng mạnh miệng như thế, tôi không hốt xác cậu đâu”.

Nơi hai người ngồi cách xa ngôi nhà, dù có cười nói ra sao thì người đứng đằng này vẫn không nghe được nội dung nói về cái gì. Thanh Nhân đứng trước cửa nhìn về phía bọn họ, anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi phong phanh nên gió lùa đến khá lạnh. Nhưng anh không quan tâm mình sẽ bị cảm lạnh, đôi chân đứng đơ ra, ánh mắt mở to lóe lên ánh nước nhìn chòng chọc không rời người đàn ông tóc bạch kim ngồi cạnh Phong Tình.

Dù cho tóc có cắt ngắn nhưng vóc dáng không thay đổi, Thanh Nhân lẩm bẩm: “Phong Tình…?”.

Thời gian trôi qua theo nhịp gió, lá rơi xuống mặt hồ, vòng tròn rợn sóng khẽ lung lay. Cuộc trò chuyện đêm muộn của Phong Tình và Du Thành Nghĩa kết thúc. Thỉnh thoảng hai người ngồi lại nói chuyện rất lâu, nhưng hôm nay nên tạm dừng.

Nếu như ngày trước hai người bọn họ còn ở thân phận thật, không hoán đổi vị trí cho nhau, cũng không dựng vở kịch thì khi họ ngồi cùng nhau thoải mái lại vui vẻ thì đó mới là chuyện lạ gây chấn động, hoang mang cho tất cả mọi người. Hiện tại thì khác, sẽ không ai biết hai người đã hàn gắn lại với nhau, bày kịch bày bản ra để xem và nhập vai.

Trước khi rời đi, Phong Tình nói: “Sáng sớm ở trụ sợ nguy hiểm khả năng cao sẽ bị tập kích, anh dẫn anh ấy đến nơi tôi nói, hai người ở đó mà nghĩ dưỡng đi”.

“Ừm”.

Du Thành Nghĩa rời đi, Phong Tình cũng trở vào nhà. Nãy giờ chỉ mới trôi qua hơn nửa tiếng, kim phút chỉ đúng hai giờ rưỡi sáng.

Đi vào bếp thì thấy Thanh Nhân đang rót nước uống, hắn liền đi đến ôm lấy anh, tự nhiên trở nên nhõng nhẽo: “Tôi khát nước quá, cho tôi uống với”.

Thanh Nhân im lặng không nói không rằng đưa hắn ly nước đầy.

Phong Tình lắc đầu đặt ly nước sang chỗ khác: “Không thích uống nước này”. Hắn nắm lấy cằm anh: “Thích uống nước này cơ”.

Mυ'ŧ lấy đôi môi của anh, sợ môi đau vì sưng hắn liền tách ra ngay sau khi thỏa mãn.

Thanh Nhân không tí cảm xúc nào mà nhìn hắn, như muốn nói gì đó nhưng lời có vẻ khó nói ra. Phong Tình nhìn ra điều đó, hắn nheo mắt đăm chiêu.

Hắn khẽ mỉm cười, nói: “Mới hai giờ mấy thôi, anh đi vào ngủ tiếp đi, lát nữa tôi phải đi rồi”.

Hắn là tưởng anh lo lắng cho hắn vì phải ra ‘chiến trường’ nên không muốn nói thành lời. Nghĩ đến thôi cũng thấy nhiệt huyết nóng bỏng tăng lên rồi, tiếp thêm sức mạnh để chiến thắng.

Anh nghe lời trở vào phòng ngủ, Phong Tình đi theo. Đến khi anh nằm xuống giường thì hắn mới ngồi bên cạnh.

“Cậu nói chốc lát đi mà, sao giờ không chuẩn bị đi?”.

“Anh muốn tôi đi lắm à? Không sợ hối hận sao?”.

Thanh Nhân thở dài, nhắm mắt quay mặt vào tường.

Phong Tình nằm xuống ôm anh vào trong lòng: “Mà này, anh có muốn gặp lại người yêu cũ không?”.

Câu hỏi bất ngờ, anh mở to mắt, không để đối phương nhận ra kinh ngạc của mình mà nằm im.

“Anh muốn chứ?”.

“… Cậu cho phép tôi gặp sao?”.

“Đương nhiên rồi, tôi không nhỏ mọn đến vậy đâu, dù gì hai người cũng xa nhau lâu lắm rồi mà”.

Thanh Nhân bật ngồi dậy, cảm động đến không kiềm nén liền thể hiện hết trên mặt. Dưới ánh đèn ngủ sắc vàng, Phong Tình thấy rõ ánh mắt long lanh chứa đựng nhiều tia hi vọng của anh. Hàng mi hắn trùng xuống, thì ra việc gặp lại ‘Phong Tình’ là khao khát của anh, chắc chắn anh rất hạnh phúc khi gặp lại ‘người mình yêu thương’. Như vậy càng làm hắn quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ, dọn dẹp thế giới ngầm và quay trở về với anh trong thân phận thật.

“Cảm ơn cậu”.

Phong Tình cười nhưng mắt không cười, hắn đứng dậy: “Tôi chuẩn bị đây, anh ngủ đi”.

Anh đột nhiên nghe lời hắn mà nằm xuống ngủ thật, Phong Tình chưa có ý định nhấc chân đến tủ quần áo. Đột ngột leo lên giường hôn má anh một cái, Thanh Nhân giật mình, hắn phì cười.

Áo sơ mi đỏ, màu sắc tượng trưng cho máu và điên cuồng. Dây đai ngực đặt dao găm và súng vỏ, điều chỉnh lại cho vừa vặn. Găng tay đen ôm sát tay, Phong Tình lấy đạn trong hộp nạp vào khẩu súng điều lượng rồi đặt bên hông, số đạn còn lại nhét trong túi đeo da nhỏ bên hông. Tóc dài cột gọn gàng, tóc mái rũ xuống hai bên tai.

Tút___

Bên dưới trụ sở có hơn năm mươi chiếc ô tô màu đen, bọn họ hộ tống chủ tịch Du đến nơi trực thăng chờ sẵn. Dàn đèn pha từ dãy ô tô chạy trên đường phố đêm vắng, âm thanh động cơ vang rất lớn cư nhiên không thể nào làm người dân thức giấc được. Cảnh sát đi tuần thấy dàn xe của chủ tịch Du còn phải khép nép sang một bên mà cúi chào. Tốc độ xe lướt qua làm lay động những tấm biển trước những cửa hàng, những con chó con mèo không dám lú dạng khỏi hẻm tối vì sợ.

Chủ tịch tổ chức Ngũ Hoa Xà, Phong Tình với đôi mắt sắc bén lóe hai màu sắc ẩn giấu dưới lớp len đen, bất kể kẻ nào nhìn vào cũng phải khϊếp sợ.



Thanh Nhân không hề ngủ, khi căn nhà trống vắng không nghe bất kỳ động tĩnh gì anh mới ngồi dậy. Vừa mở cửa ngoài phòng khách thì cơn gió lạnh lẽo đột ngột ập đến thổi tung mái tóc đen. Thanh Nhân nhìn lên bầu trời đen, vài ngôi sao biến mất do mây che lấp tầm nhìn. Xung quanh khuôn viên tầng thượng một màu tĩnh lặng, chỉ có dãy đèn leg phát sáng dưới hồ cá rọi lên và trên cây chiếu sáng. Anh đóng cửa trở vào nhà, ly nước còn nguyên trên bàn mà khi nãy rót Phong Tình không uống, anh cầm lấy.

“Đi cũng không thèm uống lấy giọt nào”. Nói xong bỗng giật mình: “Tự nhiên mình lại lo lắng cho hắn làm quái gì vậy?”.

Anh liền uống ực, sau đó chợt nhớ đến chiếc bánh kem hồi tối, hình như hắn đã cất trong tủ lạnh. Hiện tại bụng anh đang reo lên như chuông báo, từ tối chờ hắn về anh có bỏ hột cơm nào vào bụng đâu, vừa về hắn đã lôi anh đi hâm nóng rồi.

Lấy bánh kem ra, nó đang bị cắt một góc, sẵn tiện anh múc qua đĩa khỏi cần động đến dao nữa. Ăn một miếng, cơ thể như tan chảy hòa vào miếng bánh kem. Không biết mua chỗ nào mà có thể ngon đến thế này. Cần gì nói anh cũng biết, một Du tổng dư tiền thế này thì phải đến nơi thượng hạng mà mua chiếc bánh này với giá trên trời chứ. Ăn một miếng nhỏ là đi mấy trăm B.o rồi, còn tính cả nguyên cái chắc bằng một căn nhà. Đó là suy nghĩ của anh, nếu anh biết chiếc bánh này chỉ mua ở tiệm bánh bình dân mà ai ai cũng mua được chắc kinh ngạc lắm.

Reng_

Giờ này không biết ai gọi đến, Thanh Nhân nhíu mày khi nhìn tên hiển thị: “Lê Hòa Lỗ?”.

“A lô?”.

Bên kia truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, sau đó chìm vào lặng im, Lê Hòa Lỗ mới lên tiếng: “Giờ này cậu vẫn còn thức sao? Tôi gọi đến thật tình cờ”.

“Vâng, tôi đang ăn khuya”.

“Cậu đang ở nơi đặt biệt của chủ tịch Du sao?”.

Thanh Nhân đang nhai bánh kem thì khựng lại: “Vâng”.

“Dạo này tôi thấy tình cảm của hai cậu rất thấm thía, tôi không biết khi lún vào tình yêu cậu còn ý nghĩ trả thù không nhỉ?”.

Khi biết ‘Phong Tình’ vẫn còn sống, ý nghĩ trả thù máu cũng dừng lại, anh chỉ muốn ‘trả thù’ theo cách nhẹ mà đau vì muốn hắn phải nhận lại vì thời gian qua đã bắt giữ ‘Phong Tình’ của anh.

Nhưng mà…

Khi nãy nhìn thấy hai người ngồi bên hồ cá không có gì gọi là miễn cưỡng, rất hòa thuận, thì suy nghĩ trả thù cũng dần thu dây lại. Nếu như ‘Phong Tình’ vẫn yên bình không có chuyện gì xảy ra, không bị hắn làm gì, thì tại sao anh vẫn còn giữ suy nghĩ xấu xa như vậy?

Bây giờ Lê Hòa Lỗ hỏi câu này anh lại do dự không biết trả lời thế nào.

“Cậu sao lại im lặng thế?”.

“Tôi vẫn sẽ trả thù”.

Khoan hẳn vội là từ chối gã giúp đỡ anh trả thù, để xem những âm mưu và kế hoạch của Lê Hòa Lỗ thế nào. Anh không phải vì Ngũ Hoa Xà mà làm vậy đâu, anh thật lòng muốn biết tại sao gã lại thù hằn tổ chức Ngũ Hoa Xà đến thế, hay chỉ đơn thuần là vì ‘mảnh đất vàng’ không.

“Tốt lắm, cậu có biết Ngũ Hoa Xà và Cửa Trắng đã bắt tay với nhau đánh Vô Diện không?”. Lê Hòa Lỗ hỏi.

Thanh Nhân đặt thìa xuống, anh chưa nghe Phong Tình nói chuyện này, cứ tưởng hôm nay Ngũ Hoa Xà sẽ đánh Cửa Trắng chứ. Từ lúc nào mà bọn họ trở thành đồng minh của nhau? Hay là Kim Khang bị hắn ép buộc? Thanh Nhân biết với tính cách một khi ghét là cả đời thành kẻ thù của Kim Khang thì không đợi nào chịu hợp tác với hắn. Chỉ mới đây thôi toàn bộ diễn biến ngỡ sẽ thuận theo ý trời, không ngờ lại thay đổi thế này.

“Tôi mới nghe”. Anh đáp.

“Kế hoạch chúng ta sẽ thay đổi, cậu cứ ở yên đi khi nào nhiệm vụ cậu được giao thì hãy hành động, mà tôi sợ khi tình cảm ngày càng thấm sâu thì cậu khó mà xuống tay tiễn hắn đấy, ha ha tôi đùa đó. Có vẻ sắp tới Vô Diện sẽ phải bị gạch bỏ rồi”.

Cúp máy.

Mọi chuyện sẽ đi đến kết cục thế nào thì Thanh Nhân không biết. Khi nghe tổ chức Vô Diện sẽ bị xóa bỏ, một chút ký ức thời niên thiếu chợt thoáng qua đầu, khi anh rời khỏi tổ chức Vô Diện thì Vu Hiện đã tha cho anh, cũng không tìm anh. Nhưng việc anh bị Vu Hiện lừa rằng chú Lu và tiểu Còm đã không còn trên đời thì anh không thể chấp nhận, kể từ khi rời tổ chức anh cũng chưa lần nào đến tìm y hỏi về tung tích của chú Lu và tiểu Còm. Bây giờ tự anh tìm kiếm thông tin manh mối trở nên dễ dàng, nhưng mà anh không biết thời gian trôi qua vị ân nhân này của mình trông như thế nào. Nếu y cứ thế mà ra đi, anh có chút không đành lòng. Phải gặp mặt y lần cuối mới được.

Bỗng nhiên có bàn tay ai đó chộp lấy vai anh từ đằng sau, Thanh Nhân giật mình tưởng đó là Phong Tình: “Cậu vẫn chưa đi sao?”.

Đối phương im lặng: “…”.

Thanh Nhân cảm thấy người này không phải hắn, nếu là hắn thì bây giờ đang giở trò điên rồ ấu trĩ với anh rồi. Kẻ đột nhập này tuyệt nhiên không phát ra tiếng động nên anh không nhận ra, cũng không biết kẻ này đã vào nhà từ khi nào. Cảnh giác, anh bắt lấy tay người nọ. Chiếc ghế anh ngồi ngã ra đất, anh đem người nọ khóa chặt dưới sàn nhà.

Trong giây phút ngắn ngủi, gương mặt đầy bất ngờ, vành mắt ửng đỏ đã thu hết vào đôi đồng tử uyên ương bên xanh của trời bên đỏ của hỏa.

Bàn tay đang không ngừng run lên của Thanh Nhân chạm vào mặt đối phương: “Phong Tình…?”.

Nụ cười hạnh phúc, khóe mắt cong lên, hắn ôm Thanh Nhân vào lòng: “Em về với anh rồi đây”.

__________