Mưa bên ngoài nặng hạt ầm ầm tựa hồ đã bị căn phòng kính chặn lại âm thanh, chỉ lọt vào trong những âm tiếng nhỏ. Du Thành Nghĩa trong trang phục sạch sẽ cùng thương tích đã được băng bó ngồi đối diện với Phong Tình dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách. Hắn ta nhìn chằm chằm cuốn sổ đỏ cùng vài giấy tờ sau đó nhìn lên Phong Tình.
"Sổ đỏ mảnh đất vàng sao?".
"Đúng vậy nhưng chỉ là bản sao".
Hắn mở điện thoại đưa lên trước mặt Du Thành Nghĩa một tấm hình: "Đây mới là bản gốc".
Du Thành Nghĩa cười nhạt: "Cũng đúng, cậu đâu hoàn toàn tin tưởng tôi đâu mà đưa cả bản gốc cho tôi".
Thu hồi điện thoại, Phong Tình chéo chân ngồi ngả lưng ra ghế, nói: "Tự biết mình thì đúng đấy, nhưng tôi tin chắc một ngày nào đó không xa anh sẽ thay đổi hoàn toàn, khi đó bản gốc sẽ thuộc về anh, trước tiên anh cứ giữ bản sao đi".
Lặng thinh, Du Thành Nghĩa rủ mi: "..........".
Nhìn hàng mi cong vuốt của đối phương, Phong Tình lên tiếng: "Hương Vi Đàng và Vu Hiện rốt cuộc đã làm gì anh khiến anh phản bội tổ chức chúng ta?".
Du Thành Nghĩa lắc đầu biện hộ chính mình vô tội, nhếch mép: "Ha, bọn chúng dám khinh thường tổ chức của chúng ta nên tôi đã tiêu diệt một đội nhỏ xíu trong tổ chức bọn chúng, suy ra tổ chức chúng suy giảm lực lượng. Khi tôi bị bắt được, bọn chúng đã hăm dọa uy hϊếp, tôi sợ ảnh hưởng tổ chức nên...".
Đồng tử sắc đỏ bên mắt trái lóe lên, Phong Tình trầm giọng cắt ngang: "Tại sao anh lại ám sát chú?".
"Tôi không có gϊếŧ ông ấy!!! Là do bọn chúng tự cày lũ gián chuột vào! Khi đó do hoảng loạn quá nên tôi đã thuận theo cái vở kịch bùng ren của bọn chúng, tôi khi đó cứ như đã bị ai đó thâm nhập vào cơ thể tôi và điều khiển tôi, tôi không biết mình đã làm hành động gì, cho đến tận hôm nay khi tỉnh táo tôi...".
Mắt ứa lệ không kìm được mà rơi vài giọt xuống đùi thấm vào quần: "Tôi hối hận về những gì mình đã gây ra... Tôi... Thật khốn nạn!".
Gương mặt thảm thương nhìn Phong Tình bằng ánh mắt đau khổ, chứa đựng mong cầu cảm thông. Mong người trước mặt có thể hiểu thấu cho mình.
Hôm đó Du Thành Nghĩa đúng thật đã điên cuồng biến thành con thú hoang không có đầu óc, chỉ biết chém gϊếŧ và chôn sạch mọi tội lỗi mình gây ra.
Khi súng nổ, thứ lọt vào tầm mắt của hắn ta chính là máu tươi cùng bóng hình Du Hữu Độ đổ xuống tại hiện trường.
Thình thịch, thình thịch.
Dây thần kinh của Du Thành Nghĩa căng cứng tựa hồ sắp đứt toạc, bên tai hắn ta bỗng xuất hiện loạt thứ âm thanh kỳ lạ của máy móc ù lên nhức tai.
Thình thịch, thình thịch.
Mọi chuyện diễn biến thật bất ngờ, hắn ta không thể đỡ được chuyện này.
"Hahaha... Con mịa nó, chuẩn đấy".
Thốt ra câu đó thì hắn ta đã chìm trong khoảng không vô tận trong tiềm thức, hoàn toàn bị nhân cách khác xâm chiếm. Sau đó giật lấy khẩu súng của kẻ đã ám sát chủ tịch thành công mà bước đi trong trạng thái vô thức mà xả ra những điên não với người em họ.
Phong Tình lặng thinh nhìn người đàn ông đang khóc lóc như một đứa trẻ con trước mặt, thay vì đáng trách hắn lại cảm thấy đáng thương. Bèn đi qua ôm Du Thành Nghĩa vào lòng, cho hắn ta bờ vai để tuôn hết mới uất ức cùng tổn thương trong lòng.
Du Thành Nghĩa là một đứa trẻ đáng thương cho đến khi trưởng thành là một người đàn ông mang đầy đau khổ bị vô số gai nhọn ghim vào trong tim. Bên ngoài là một người kiêu ngạo, điên cuồng ai động vào tự trọng thì hắn ta lập tức cằn chết người đó. Nhưng không phải ai cũng sẽ chết nếu đυ.ng vào hắn ta, Du Thành Nghĩa đã xử lý sai đối tượng, đạp trúng bãi mìn thối Hương Vi Đàng và Vu Hiện.
Cho nên cái giá hắn ta phải trả chính là mất đi chính người thân của mình.
Sau khi chấn tĩnh Du Thành Nghĩa, giúp trái tim hắn ta dần khôi phục Phong Tình đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài mưa, nói: "Anh là người vô tội trong vụ này, nhưng không biết anh còn nhớ cái chết Tạ Hân, con gái út của chủ tịch Tạ trước đó không? Có phải hung thủ là anh không?".
Du Thành Nghĩa không bất ngờ khi bị hỏi đột ngột: "Tôi nghĩ cậu đã biết được câu trả lời rồi nhỉ?".
Phong Tình quay người lại, hắn nhếch mép: "Đương nhiên không phải là anh rồi, thằng khốn gϊếŧ người đổ tội cho anh hiện đã bị tôi giam cầm".
Ngồi xuống ghế, hắn tiếp tục nói: "Nhưng mà trước khi rửa tội cho anh, anh có thể giúp tôi việc này được không?".
Du Thành Nghĩa không từ chối, chấp nhận: "Cậu nói đi".
"Mang vào đi".
Phong Tình ra lệnh, Ryan mang một chiếc vali màu đen vào đặt trước mặt Du Thành Nghĩa.
Hắn ta liếc chiếc vali, tưởng chừng trong đây sẽ là cả tỉ B.o nên thoáng kinh ngạc với hàng động đột ngột này của Phong Tình.
Hắn như hiểu được suy nghĩ hắn ta thông qua nét mặt: "Không phải tiền đâu, bộ anh nghĩ tôi dùng tiền để mua tình nghĩa anh em sao?".
Du Thành Nghĩa gạt bỏ khẳng định của mình, nói: "Không, cậu đừng hiểu nhầm".
Phong Tình mỉm cười, nói: "Anh mở ra đi tôi sẽ nói tiếp".
Mở chiếc vali, ánh mắt Du Thành Nghĩa hất lên sự khó hiểu nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ bạc được đính khăn che đầu đen cùng một tập giấy bao bìa đỏ có vẽ hình hoa hồng bên cạnh.
"Cái này là...?".
"Từ giờ trở đi anh sẽ trở thành một người đàn ông với cái tên Phong Thành, còn tôi sẽ là anh Du Thành Nghĩa, tôi muốn chúng ta diễn một vở kịch để khi sự thật phơi bày đám thú hoang dã kia sẽ tắm trong mưa gió tanh hôi, khiến Liên Minh Bang Hội rã rời, nhưng trước đó phải thâu tóm Liên Minh Bang Hội, trở thành kẻ cầm quyền, thống trị thế giới ngầm trước đã".
Du Thành Nghĩa kinh ngạc sững sốt, nếu xét về độ điên thì hắn ta không bằng Phong Tình. Liên Minh Bang Hội là nơi hội tụ những 'con quái vật' bất bại không bao giờ gục ngã lung lay, thế mà chỉ với hai người mà đòi đập nát Liên Minh Bang Hội.
Có thể tin một lần được không?
Nếu là Phong Tình một kẻ với cấp độ điên ngầm vượt bậc Du Thành Nghĩa chắc chắn sẽ đẩy đổ được.
Không do dự mà gật đầu đồng ý, ngón tay hắn ta khẽ lướt qua chiếc mặt nạ được làm bằng bạc tinh xảo tỉ mỉ, không có vết trầy xước nào tồn tại, loáng bóng tựa hồ có thể soi được mặt mình bên trong. Giống như mặt nước cuốn lấy đối tượng đã nhìn quá lâu, như chiếc bùa mê hoặc.
Lấy tập giấy tờ bên cạnh mở ra đọc, bên trong là hình ảnh cùng tiểu sử, tính cách của người tên Phong Thành. Theo như được biết người mang tên Phong Thành thật đã mất tích, hiện không tìm thấy tung tích. Nhưng trong hồ sơ Phong Tình có chỉ sửa lại một chút, phần người thân hay những người từng tiếp xúc, để khi sau này có kẻ va chạm bản tôn Du Thành Nghĩa tưởng đó là Phong Thành bản gốc bọn chúng sẽ điều tra, sẽ theo đó mà không nghi ngờ.
"Anh trai tên là Thanh Nhân? Tại sao lại điền tên của anh ta vào đây? Cậu không sợ hệ lụy đến anh ta sao? ". Du Thành Nghĩa nhướng mày hỏi.
"Không, anh ấy cũng nằm trong kế hoạch của tôi nên anh ấy sẽ được ở trong vùng an toàn".
"Mà, cậu không sợ sau khi vở kịch lên sóng sẽ làm anh ta tổn thương sao? Cậu nỡ khiến người mình yêu khóc cạn nước mắt vì cậu sao? Sau đó quay sang hận nhầm người có khi còn gϊếŧ chết cậu để trả thù cho 'Phong Tình đã mất' của anh ta rồi sao?".
Phong Tình từng nghĩ đến vấn đề này, trái tim người hắn yêu chắc chắn sẽ bị chính hắn dùng dao xé toạc cho chảy máu không cách nào khâu lại được. Nhưng vì kế hoạch gạch Liên Minh Bang Hội khỏi thế giới ngầm hắn không thể bỏ qua những thời cơ sẽ đến bất chợt trong tương lai, nếu với thân phận 'Phong Tình' hiện tại lỡ đâu tử trận thật sự, tình yêu khi đó quá nồng mặn sẽ khiến thể xác người hắn yêu chìm trong bóng tối, cõi lòng vỡ vụn chẳng thể nhìn được ánh sáng.
Thà trước khi lún sâu vào tận trong cùng của cái gọi là tình yêu hắn nên giả chết lỡ chết thật thì sẽ mang danh 'Du Thành Nghĩa' mà xuống địa ngục khiến người anh yêu thỏa mãn vì 'kẻ thù' đã gặp báo ứng.
Phong Tình cong môi cười như không cười, nói: "Để anh ấy đau khổ một lần còn hơn đau khổ lúc con tim đang nồng nhiệt".
Nếu hắn đã quyết định có kế hoạch thì Du Thành Nghĩa chẳng còn gì để nói nữa.
Phong Tình: "Bí mật này của hai chúng ta, nhưng có thêm một người tham gia nữa chính là Ryan, nếu anh thắc mắc gì thì có thể tìm Ryan để giải đáp".
Du Thành Nghĩa nhìn ra ngoài cửa, nơi Ryan đứng bên ngoài chờ lệnh, hắn ta nhếch mép: "Cậu tin tưởng trợ lý của cậu đến vậy sao?".
Uống ngụm trà, Phong Tình đáp: "Anh ta theo tôi nhiều năm rồi, tính cách hay cử chỉ sở thích gì của anh ta đều thu trong tầm mắt tôi, anh ta là người trung trực trung thành không có gì để nghi ngờ anh ta đâu, anh yên tâm đi".
Vở kịch bắt đầu thôi.
Thâu tóm Liên Minh Bang Hội trở thống trị thế giới ngầm, sau đó giải tán Liên Minh Bang Hội trong mưa máu tanh rờn.
Quay lại hiện tại.
Phong Tình ngồi trên giường mân mê tấm da giả trên tay, suy nghĩ những gì đã xảy ra. Từ ngày giả chết đến giờ mỗi khi gặp lại Thanh Nhân trong tim hắn bỗng dấy lên một loại cảm xúc tội lỗi, nhiều khi rất muốn hét lớn với anh rằng người mà anh yêu chưa chết, hắn vẫn còn sống và sống rất khỏe mạnh. Nhưng lời nói bị chặn lại, hắn không thể, từ giờ cho đến khi kịch tàn hắn vẫn không thể nói.
Nhìn thấy thái độ đến biểu cảm của Thanh Nhân khi nhìn hắn trong bộ dạng của 'Du Thành Nghĩa' chỉ lộ đúng một sự thật chán ghét. Hắn rất muốn ở bên người mình yêu, rất muốn cùng anh ở chung một nhà, nằm chung một giường, cùng hàn gắn lại tình cảm những năm trước bị hắn làm lung lay. Hắn biết khi đó anh đã mệt mỏi và chán chường đến nhường nào, nhưng hắn không thể ở bên cạnh anh an ủi chăm sóc.
Vì công việc hắn phải thực hiện quá nhiều, khi bước chân lên con đường đầy rẫy máu độc, dao kiếm sắc nhọn không cách nào bình yên, không muốn ảnh hưởng đến anh nên hắn chỉ chọn cách lạnh nhạt để anh dần chán hắn mà không khổ lụy.
Sống chung một nhà ngỡ như người xa lạ, khi đó hắn làm gì đã ở đâu mấy ngày hay mấy đêm hắn đều không tiết lộ cho anh biết. Đến khi về đến nhà thì thấy anh tủi thân ngồi đơn độc thẫn thờ trên sofa, nhưng khi cảm nhận được bóng hình người yêu trở về ánh mắt long lanh đó cùng bước chân đi nhanh đến hắn ôm lấy hắn cùng câu hỏi dịu dàng ấm áp.
"Em đi làm có mệt không?".
Trái tim hắn càng run lên tựa hồ muốn khóc, nhưng ngoài mặt hắn không tí cảm xúc nào chỉ đẩy nhẹ anh ra mà nhạt nhòa nói.
"Không".
Rồi lướt nhanh qua anh.
Không biết khi đó anh đã có cảm xúc thế nào nhưng tim hắn cảm nhận được thần cảm buồn bã của anh. Có lẽ anh đã nhầm tưởng hắn đang dần chán anh, muốn rời xa anh nên anh càng muốn làm lành lại với hắn, làm bất kỳ điều gì hắn muốn miễn sao hắn hạnh phúc là được. Điều đó đã thu được trong đáy mắt xanh biếc của hắn, nhưng làm sao bây giờ hắn là tên khốn.
Cho đến khi vở kịch diễn ra hắn cũng vẫn là tên khốn hết lần này đến lần khác tổn thương người mình yêu. Hắn rất muốn nói hết lời xin lỗi với anh, nhưng hiện tại chỉ có thể chìa ra câu "không thể". Chỉ có thể âm thầm bảo vệ, dõi theo đời sống của anh khi không có bóng hình mình trong đó.
Tuy có chút buồn, nhưng hi vọng sau khi vở kịch kết thúc hắn sẽ bày tỏa mọi sự thật với anh và cùng anh quay lại tình cũ, gương vỡ lại lành. Địa ngục sẽ biến mất, mặt trời lên cao muôn hoa nở rộ, vạn vật tỏa nắng ấm áp.
Đó cũng là điều ước của hắn.
Tách.
Từng giọt lệ pha lê không kìm được mà rơi xuống mu bàn tay đang miết tấm da giả.
"Cậu sao vậy?". Nhìn thấy Phong Tình bỗng khóc Du Thành Nghĩa lo lắng hỏi.
Vội lau đi nước mắt, hắn ghét nhất là chính mình rơi lệ trước mặt người khác nên vội giấu chôn mà phân bua: "Lâu lâu cay mắt nên nước mắt không tự chủ được".
Du Thành Nghĩa khẽ chặc lưỡi, hắn ta biết Phong Tình rất sĩ khi bị ai đó nhìn thấy yếu điểm. Hắn ta ôm hắn vào lòng an ủi, để hắn tựa đầu lên vai mình tuôn mọi cảm xúc.
"Cậu đừng kiềm nén quá lâu, bệnh chết thì vỡ kế hoạch tiêu vở kịch của chúng ta mất".
Nghe buồn cười, Phong Tình vừa khóc vừa cười: "Haha, tôi mà chết thì còn có anh và Ryan chống đỡ mà".
Du Thành Nghĩa: "Tên điên ngu ngốc này".
"Haha".