Chương 5
Hôm nay cô phải lên tổ chức để báo công việc. Mong là lúc cô về sẽ không thấy tên ôn thần này trong nhà.
Cô vào phòng lấy hộp sơ cứu vứt cho anh.
"Tự xử lý đi, tiền dụng cụ sơ cứu và tiền công của tôi từ tối qua, à… cả buổi ăn khi nãy nữa, tổng hết 100$."
Sở Doãn Ca nói xong thì rời khỏi nhà.
Ưng Thần Dạ tay cầm hộp sơ cứu, mắt vẫn nhìn hướng cửa cô rời đi. Trầm ngâm suy nghĩ.
Một lát sau.
Anh đã xử lý hết vết thương. Nhìn đồng hồ đeo tay mình, cảm thấy kì lạ. Tính ra giờ này thuộc hạ của anh nên đến đây sớm để đón anh. Sao tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì. Chẳng lẽ GPS bị lỗi?
Hiện tại có nhiều thời gian để anh phán đoán sự việc tối qua. Lúc bị phục kích trên đường, anh đã bắn chết nhiều tên, dựa vào manh mối đó có lẽ thuộc hạ anh đã điều tra được kẻ phía sau. Còn về người đó, nếu là sát thủ hàng đầu thì chỉ có thể thuộc tổ chức sát thủ Ám Tinh do Đường Chí Thành cầm đầu. Trong đó có rất nhiều tinh anh, nhưng tối qua anh nhìn không lầm thì đó là bóng đen của người phụ nữ. Mảnh mai, nhanh nhẹn thế chẳng thể là đàn ông được. Nếu là phụ nữ thì chỉ có duy nhất một người...
Anh nheo mắt nguy hiểm nhìn ra phía cửa...
Thừa dịp cô đi vắng, Ưng Thần Dạ đi quanh nhà xem xét vài thứ.
Mọi thứ đều ngăn nắp gọn gàng. Lúc đi đến kệ sách anh dừng lại trước khung ảnh trên đó. Chỉ thấy trong hình là cô gái xinh đẹp đứng khoát tay và dựa đầu vào vai chàng trai có vài nét tương đồng với cô . Cậu con trai đó khoảng một9 hai0 tuổi, cao, gầy yếu mặc đồ bệnh nhân. Nhìn nụ cười của cô làm anh giật mình. Khác hoàn toàn với cô gái lạnh lùng ra tay đàn độc với anh khi nãy. Nụ cười đó vừa tinh khiết vừa xinh đẹp đến động lòng người. Thật muốn cất đi để mình anh mới có thể chiêm ngưỡng...
Nhìn xuống kệ dưới chút thì thấy sổ bệnh. Phía trên ghi Sở Trì. Sau khi vạch ra xem hết thì anh đúc kết được một kết luận. Cô gái này rất cần tiền. Chỉ cần có tiền cô sẽ làm bất chấp việc gì.
Bỗng anh nhếch mép cười nham hiểm.
...
Sau khi Sở Doãn Ca đến tổ chức, vừa bước vào cửa đã thấy Cảnh Tư Khanh đang nằm vật vả ôm bụng cười trên ghế.
"Há há... hahaahaa... cười chết tôi rồi... hahaa…"
"Không ngờ sát thủ khét tiếng hàng đầu thế giới ngầm lại không gϊếŧ nổi một người... hahaa ôi ôi đau bụng quá."
"Bụp."
Cô đạp thẳng lên mặt cậu, âm u nói: "Nhưng tôi vẫn gϊếŧ nổi tên mồm to như cậu đấy. Muốn chết thế nào? Tôi sẽ ưu ái cho cậu tự chọn kiểu…"
Cảnh Tư Khanh nghe xong thì run người xin tha.
"Em còn trẻ người non dại, chị Sát tha cho em lần này đi. Em hứa lần sau sẽ không tái phạm."
"Còn có lần sau?"
"Không, không, tuyệt đối không còn lần nào nữa."
"Vậy thì giải quyết luôn chuyện hôm qua đi. Tên mập đó là như thế nào?"
"Thì không phải em muốn tốt cho chị à. Nếu lần này chị lại dùng cách trực tiếp lẻn vào trong đó thì sẽ rất nguy hiểm, không những có bảo vệ, camera mà còn có vệ sĩ riêng của tên đó xung quanh nữa."
"Nên em mới nghĩ ra cách đó..."
Càng về sau giọng cậu càng nhỏ gần... có đánh chết cậu cũng không thừa nhận rằng mình vẫn có một chút xíu tâm tư khác đâu...
"Phải không...? Thế nào mà tôi lại thấy cậu có chủ ý khác." Cô nheo mắt nguy hiểm nhìn.
"Không không, em xin thề, tuyệt đối không mang chủ ý gì quá đáng...!"
Cảnh Tư Khanh nhanh tay bụm miệng. CHẾT MẸ cậu rồi. Cái mồm thúi này...
"Vậy là vẫn có... hửm?"
Cô biết ngay, tên này không dưng mà tốt với ai đâu. Hôm qua hắn năng nổ, nói gì mà tốt cho cô, xong kéo thẳng cô đến quán rượu, đẩy cô lại chỗ tên mập đó. Này không phải là trả đũa vì thường ngày bị cô ức hϊếp thì còn là gì.
"Không không, em thật là muốn tốt cho chị... hôm qua là vì cấp bách quá nên em mới chọn bừa một tên có địa vị cao. Chứ nếu có thời gian em đã chọn một người đẹp trai nhiều tiền cho chị rồi."
Cảnh Tư Khanh mếu máo nói... huhu cậu khổ quá mà.
"Còn mạnh mồm" cô đạp mạnh xuống
"Úi úi... cứu... chú Đường cứu con... chị ấy định gϊếŧ con kìa..." cậu đau điếng gào to mồm kêu cứu.
"A Sát, tha cho nó đi. Nó cũng chỉ vui đùa chút thôi mà."
Giọng nói hiền lành của người đàn ông vang lên. Đường Chí Thành từ từ đi lại chỗ cô, ngồi xuống ghế.
Chú Đường năm nay đã ngoài 40, nhưng vẫn giữ vững phong độ, dáng người cùng khí chất như một quý ông lịch lãm.
"Chú Đường." Cô cung kính chào một cái, đi qua ghế khác ngồi xuống.
"Ôi… ôi… cái mặt điển trai của tôi."
Được giải thoát, Cảnh Tư Khanh liền ôm mặt mếu máo. Cậu bị hủy nhan rồi. Làm sao mà đi kiếm cơm được nữa đây. Huhu số cậu khổ quá mà...
"Thằng nhóc này cũng thật là, lớn rồi đừng suốt ngày phá phách nữa." Đường Chí Thành lắc đầu, cười nói.
Ông nhìn mấy đứa nhóc này lớn lên từ lúc chúng 7,8 tuổi. Chỉ riêng Sát là lúc cô 13 tuổi mới được ông nhận nuôi.
"A Sát, ta nghe nói cháu thất bại lần này à?"
"Vâng, cháu sẽ nhận hình phạt ạ."
"Haha... hình phạt gì chứ, các cháu như con của ta vậy, lần này thất bại thì lần sau hãy cố gắng hơn, đâu có ai mà chưa từng thất bại lần nào đâu, đúng không."
"Còn bên uy thác, chú sẽ lựa lời nói với họ sau."
"Vâng, cháu cảm ơn. Lần sau cháu sẽ hoàn thành."
Cô nhẹ nhổm trả lời.
"Thế hai nhiệm vụ kia, cháu định khi nào làm?"
Đường Chí Thành châm điếu thuốc hút. Làng khói mờ mờ làm người ta nhìn không rõ mặt để suy đoán hắn đang nghĩ gì.
"Cháu vẫn đang điều tra tung tích của bức tranh. Khi nào có manh mối cháu sẽ hành động. Còn nhiệm vụ cuối cùng... cháu sẽ hoàn thành sau khi đã làm xong hai nhiệm vụ đầu."
"Nhiệm vụ cuối là gì thế ạ? Sao chú không nói để bọn con xem có thể giúp chị Sát gì không. Bộ nó khó thực hiện lắm à chú?"
Cảnh Tư Khanh tò mò hỏi. Quái lạ, chỉ có cái cuối là chú Đường giữ kín như bưng, kể cả chị Sát cũng không nói. Làm người ta thật sự tò mò mà.
"Muốn ăn đòn thêm à?"
Cô lạnh lùng nhìn cậu dọa.
Động tác kéo khóa miệng...
Không hỏi thì không hỏi, hung dữ như vậy làm gì. Huhu số cậu khổ quá mà...
"Nếu không còn chuyện gì thì cháu xin phép về trước." Cô đứng dậy xin phép ra về.
"Ừm, vất vả cho cháu rồi. Về nghỉ ngơi thêm đi."
Đường Chí Thành gật đầu bảo.