Lâm Miểu Miểu nhìn người trên bục giảng, mở to hai mắt tỏ vẻ… Không! Thể! Tin! Được!
Sao có thể? Thế giới thật nhỏ bé? Giáo viên dạy toán vậy mà là tình một đêm của cô?!
Phải mất vài giây sau cô mới định thần lại.
Cô luống cuống giơ sách toán lên che mặt, rồi vội vàng tháo dây chun trên đầu, vò vò đầu tóc, cố ý để tóc che mặt mình lại.
“Hì hì, tớ đã nói là thầy ấy rất đẹp trai mà! Cậu mau nhìn kìa Miểu Miểu.” Trương Hiểu Nhu huých khuỷu tay vào Lâm Miểu Miểu, cô nàng đang hưng phấn khi thấy trai đẹp, không chú ý đến bạn mình lúng túng ở bên cạnh.
Phát hiện người bên cạnh không có phản ứng, Trương Hiểu Nhu quay đầu lại, lúc này cô mới phát hiện Lâm Miểu Miểu đang vô cùng hoảng loạn, đầu tóc rối bù, bộ dáng như bị trúng tà.
“Cậu làm gì vậy?” Trương Hiểu Nhu bị dáng vẻ này của Lâm Miểu Miểu làm cho khó hiểu.
Thầy Cố trên bục giảng đã bắt đầu giảng bài.
“Sau khi tan học tớ sẽ nói cho cậu biết! Cậu giúp tớ che lại, đừng để giáo viên toán nhìn thấy tớ, nếu thầy ấy gọi tớ lên trả lời thì cậu thay tớ đứng lên nha, cầu xin cậu đấy.” Lâm Miểu Miểu một bên lấy sách che mặt một bên quay đầu nhìn Hiểu Nhu đau khổ cầu xin.
Thấy Lâm Miểu Miểu lo sợ như vậy, bạn học Trương Hiểu Nhu động não suy nghĩ, nghĩ tới việc đòi thù lao: “Mời tớ uống trà sữa Heytea ba ngày.”
“Được được được, tổ tông ạ! “
“Được rồi được rồi...... Thật không hiểu được cậu......” Trương Hiểu Nhu trong lòng đắc ý.
Một tiết học này, bạn học Lâm sống một giây bằng một năm, hiện tại cô so với bất kỳ ai trong lớp đều hy vọng sớm kết thúc tiết học.
Lâm Miểu Miểu mỗi một thời khắc đều đang cúi đầu, suốt một tiết học cô cũng chưa dám ngẩng đầu lên nhìn bảng đen hay giáo viên.
Mỗi một lần Cố Tiêu nhìn danh sách gọi người lên trả lời câu hỏi, nhịp tim cô đều sẽ tăng nhanh, trong lòng điên cuồng mặc niệm “Đừng gọi mình! Đừng gọi mình!”
Rốt cuộc cũng hết tiết.
Lâm Miểu Miểu liếc mắt nhìn Cố Tiêu đi ra khỏi cửa lớp, cô mới dám ngẩng đầu lên xoa xoa cái cổ đau nhức.
“Này, chuyện gì xảy ra vậy, tình huống như thế nào?” Trương Hiểu Nhu như một đứa trẻ tò mò tiến lại gần.
Lâm Miểu Miểu nhìn trái nhìn phải các bạn học, “Sau khi tan học sẽ nói cho cậu biết.”
Trương Hiểu Nhu trừng mắt cô, “Đừng quên cậu nói mời tớ uống Heytea trong ba ngày.”
“Thầy ấy cũng không gọi tớ!” Lâm Miểu Miểu trợn to mắt nhìn Trương Hiểu Nhu, cảm giác không phục lắm.
Trương Hiểu Nhu không thèm quan tâm, “Tớ mặc kệ, nếu không sau này tớ sẽ không giúp cậu nữa.” Cô nàng khoanh tay lại, cô không quan tâm, dù sao Heytea đã đưa tới miệng cô thì không thể bay đi.
Nháy mắt Lâm Miểu Miểu giống như một quả bóng cao su xì hơi, “Được, được, đại nhân, khi nào ngài muốn uống hãy gọi cho nô tài......”
“Hì hì, phải vậy chứ.”
----
Cố Tiêu về tới phòng làm việc, gỡ mắt kính ra, nhéo nhéo khóe mắt.
Văn phòng này được cải tạo từ phòng chứa đồ, chỉ có một mình Cố Tiêu, bởi vì lão hiệu trưởng biết Cố Tiêu còn phải làm một số đề tài nghiên cứu khoa học, lại thích yên tĩnh nên mới an bài cậu ở đây.
Sau khi gỡ mắt kính xuống, Cố Tiêu không còn vẻ ngụy trang trí thức nữa, mà trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
Anh đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ hốt hoảng của cô gái ấy khi anh vừa bước chân vào cửa lớp.
Cố Tiêu nhếch khóe miệng, cảm thấy có chút buồn cười.
----
Rốt cuộc cũng tan học, Trương Hiểu Nhu gõ gõ bàn Lâm Miểu Miểu, “Đi thôi, gia đây muốn uống Heytea rồi.”
“Được được được, xong ngay, chờ tớ thu dọn cặp sách.” Lâm Miểu Miểu không dừng việc đang làm.
Ra đến cổng trường, Miểu Miểu móc di động ra, đưa cho Trương Hiểu Nhu, “Cậu gọi món muốn uống trước đi, mình đặt trước, nếu không sẽ phải đợi rất lâu.”
Hai người mua xong trà sữa, liền ngồi tại tiệm trà sữa nói chuyện phiếm.
“Nói đi, chuyện gì đang xảy ra.” Trương Hiểu Nhu vừa cắm ống hút vừa ‘thẩm vấn’ Lâm Miểu Miểu.
Miểu Miểu thở dài, kể lại toàn bộ câu chuyện từ nguyên nhân, quá trình và kết quả sự việc.
Trương Hiểu Nhu sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, đầu tiên là tỏ vẻ không hài lòng với việc cô giấu giếm chuyện mình ra ngoài tìm tình một đêm: “Cậu được lắm, thế nhưng lại không nói với tớ việc đi tìm đàn ông, còn có, làm bạn với cậu nhiều năm như vậy mà tớ không biết cậu sẽ lén lút chơi trò tình một đêm này nha. Thật không ngờ cậu lại là một cô gái như vậy.”
“Suỵt! Cậu nói nhỏ chút.” Lâm Miểu Miểu lo lắng nhìn xung quanh, “Là vì tớ xấu hổ mà......”
Trương Hiểu Nhu: “......” Cô nói thầm trong lòng: Thời điểm làʍ t̠ìиɦ với đàn ông sao cậu không xấu hổ đi.