Chương 1: Say rượu
Lưu Linh không nhớ rõ đây đã là nhiệm vụ thứ mấy, bởi vì thời gian cô làm quá dài rồi.
Từ khi cô trở thành thành viên của cục bảo vệ thịt văn, vẫn luôn xuyên qua các truyện thịt văn, sắm vai nhân vật trưởng bối của nữ chính, điều hướng cốt truyện phát triển bình thường, phòng ngừa hệ thống có lỗ hổng phá hỏng đi cốt truyện.
Nhưng không biết sao, Lưu Linh phát hiện lỗ hổng trong hệ thống càng ngày càng lớn, càng ngày càng nghiêm trọng.
Ví dụ như những nhiệm vụ trước đó của cô, phát hiện nữ phụ trọng sinh trở về, có ý đồ thay thế nữ chính, nhằm thay đổi cốt truyện.
Cũng may bị cô kịp thời phát hiện nên đã sửa đúng trở lại, mới không ảnh hưởng đến phát triển bình thường của cốt truyện.
Nhưng điều này cũng làm nhiệm vụ của Lưu Linh càng thêm khó khăn, khiến cho cô làm nhiệm vụ càng thêm gian nan.
Lần này Lưu Linh sắm vai mẹ đơn thân của nữ chính trong cuốn NP vườn trường [Nữ học bá nhà nghèo cùng hai bạn trai giáo thảo].
Mẹ nữ chính có tư tưởng truyền thống, không tiếp thu được con gái mình một lúc ở bên hai người đàn ông, liền lấy cái chết bức bách nữ chính cùng các nam chính tách ra.
Nữ chủ Lưu Hân Nghiên từ nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, biết mẹ mình khó khăn như thế nào để nuôi lớn cô, biết rõ mẹ quan trọng đến chừng nào.
Bởi vậy cô không có khả năng mặc kệ mẹ, không thể bỏ mặc mẹ để cùng các nam chính ở bên nhau.
Chính vì mẹ nữ chính phản đối, làm nữ chủ không thể ở bên các nam chủ, khiến cốt truyện tiểu thuyết bị sụp đổ, mới có Lưu Linh như bây giờ xuyên đến đây, mục đích sửa đúng tuyến cốt truyện, giữ gìn cốt truyện gốc được phát triển bình thường.
Nhiệm vụ lần này của Lưu Linh, chính là thay thế Lưu Linh gốc, sắm vai người mẹ đơn thân của nữ chính.
Chờ đến khi nữ chủ cùng các nam chủ sau khi tiến vào tình yêu, biểu lộ thái độ đồng ý, làm cốt truyện có thể thuận lợi phát triển, hơn nữa phải giữ gìn đúng kết thúc của truyện.
Hồi tưởng lại, Lưu Linh đã đi vào nơi này cũng được hai năm rồi, nữ chính Lưu Hân Nghiên cũng đã học đến cao nhị*, dựa theo nguyên tác gốc, hiện tại nữ chủ đã cùng hai giáo thảo* nhà quý tộc ở bên nhau.
*Cao nhị: tương đương lớp 11 bên mình.
*Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi.
Mà Lưu Hân Nghiên tâm tâm niệm niệm trong lòng Lưu Linh lúc này đang ở phòng bao VIP của quán bar lớn nhất thành phố B.
“A Dạ, cậu đừng uống nữa, sẽ say bây giờ.” Lưu Hân Nghiên đè lấy bàn tay cầm ly rượu của Cố Hàn Dạ.
Cố Hàn Dạ nhẹ nhàng đẩy tay Lưu Hân Nghiên ra, tiếp tục một ly rồi lại một ly rượu rót xuống.
“Nghiên Nghiên, cậu biết không? Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tớ, ngày mẹ tớ qua đời, ông ta lại cùng tình nhân ở trên giường, cho nên tớ hận ông ấy. Đặc biệt là ngày hôm nay càng hận.” Cố Hàn Dạ nghẹn ngào nói, trong thanh âm tràn đầy một cổ bi thương nồng đậm.
Cố Hàn Dạ tuy rằng là Hoàng Thế Tử của hắc đạo, có quyền thế nhưng lại sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc.
Cha mẹ cậu là gia tộc liên hôn, mẹ thâm tình với ba, nhưng ba cậu là loại công tử đào hoa, chưa từng dừng chân trước một bông hoa nào. Thẳng đến khi mẹ cậu chết cũng không được một chút chú ý của ba.
“A Dạ, chuyện quá khứ cậu đừng quá thương tâm, hiện tại cậu còn có tớ.” Lưu Hân Nghiên nắm chặt tay Cố Hàn Dạ, không tiếp tục khuyên cậu, chỉ có thể yên lặng bồi bên người.
Lưu Hân Nghiên đau lòng nhìn Cố Hàn Dạ phát tiết uống một ly rồi lại tiếp một ly, thẳng đến khi cậu hoàn toàn say ngã lên sô pha.
“A Dạ, A Dạ, cậu say rồi, tớ đưa cậu về nhà nhé.” Lưu Hân Nghiên nhẹ nhàng vỗ bả vai Cố Hàn Dạ, ý đồ đánh thức một chút ý chí của cậu.
“Không cần, tớ không muốn về nhà.” Cố Hàn Dạ kháng cự đẩy Lưu Hân Nghiên ra, hiển nhiên cho dù hắn say, cũng đối với hai từ ‘về nhà’ này phản ứng rất lớn.
“Được được được, không đưa cậu về nhà.” Nhìn phản ứng kịch liệt của Cố Hàn Dạ, Lưu Hân Nghiên vội vàng nhẹ nhàng trấn an.
Nhưng đồng thời, cô cũng thấy bối rối, cô không yên tâm A Dạ đang say khướt ở khách sạn, nhưng lại sợ dẫn hắn về sẽ bị mẹ phát hiện.
Đang lúc rối rắm, di động của cô đổ chuông, lấy ra thì thấy là mẹ cô gọi tới.
“Alo, mẹ.” Lưu Hân Nghiên nhận điện thoại.
“Ai da, Nghiên Nghiên, hôm nay mẹ phải tăng ca nên không trở về được, con ở nhà một mình nhớ khóa cửa kỹ rồi hẳn ngủ nha.” Thanh âm Lưu Linh ôn nhu truyền ra từ di động.
“Dạ, con đã biết, mẹ yên tâm ạ.” Lưu Hân Nghiên không nghĩ tới đang lúc buồn ngủ, thì mẹ cô lại lót cho cô một cái gối đầu.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Hân Nghiên quyết đoán trực tiếp đánh tay lái mang Cố Hàn Dạ về nhà.
Thật vất vả mới đem Cố Hàn Dạ leo lên lầu 3, mang cậu thẳng tới trong phòng ngủ, xoay sở đặt cậu lên mép giường xong, Lưu Hân Nghiên mệt đến rụng rời.
Cô nghỉ ngơi một chút, rót cho Cố Hàn Dạ một ly nước, sau đó thu thập cho cậu, đem quần áo bị dơ cởi ra, mới dìu cậu hoàn toàn nằm xuống giường.