Nhìn điện thoại di động, năm phút đã đến, hẳn là Liêu Ngũ tới.
Cố Hàn Dạ nâng hai chân thon dài lên, bước chân mạnh mẽ đi ra ngoài.
Mở cửa ra, vừa nhìn quả nhiên là Liêu Ngũ.
“Anh Dạ, quần áo anh cần.” Một thanh niên thấp bé cao một mét sáu lăm ở cửa mỉm cười lấy lòng, thở hồng hộc đưa cho Cố Hàn Dạ một cái túi.
“Anh Dạ, nơi này chính là chỗ chị dâu chúng ta ở.” Liêu Ngũ đứng ở cửa lớn nhìn Cố Hàn Dạ rồi không ngừng thò đầu tò mò nhìn trộm.
Cố Hàn Dạ xê dịch chân, ngăn trở tầm mắt của thanh niên.
“Được rồi, cậu có thể đi.” Cố Hàn Dạ lạnh lùng mở miệng đuổi người, thình thịch đóng cửa lớn lại, trực tiếp nhốt Liêu Ngũ ở ngoài cửa.
Liêu Ngũ ăn một đống tro bụi, có chút bất đắc dĩ nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, xoay người rời đi.
Kỳ thật từ lúc Lưu Linh mở hai mắt ra đến bây giờ cũng đã qua một hồi mà thôi, cô vốn tưởng rằng đạp thiếu niên xuống giường, anh sẽ có phản ứng mãnh liệt gì đó.
Nào biết người nọ vẫn luôn làm chuyện của mình, gọn gàng mặc quần áo, gọi điện thoại gọi người đưa quần áo.
Việc này khiến Lưu Linh sợ ngây người, cô không ngờ một thiếu niên gặp phải chuyện say rượu loạn tính này, còn có thể mặt không đổi sắc, không sợ không giận, thật sự là can đảm kinh người.
Đợi đến khi thiếu niên mặc quần áo chỉnh tề, lần nữa xuất hiện trong phòng, cô mới bừng tỉnh nhanh chóng kéo chăn bao lấy mình.
Đôi mắt đen dài nhỏ ẩn chứa sự lợi hại của Cố Hàn Dạ nhìn chằm chằm Lưu Linh, nhìn người phụ nữ đang quấn mình thật chặt, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.
Cuối cùng anh không nói gì, nhìn thoáng qua Lưu Linh, liền im lặng rời đi.
Đợi đến khi cửa lớn bên ngoài lại truyền đến tiếng đóng cửa, Lưu Linh biết nam chính đã đi, lập tức mở nhiệm vụ quang não ra, thấy trạng thái nhiệm vụ biểu hiện bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra sự kiện đột nhiên lần này đối với nội dung cốt truyện chính của câu chuyện thế giới này không có ảnh hưởng gì.
Lưu Linh nghỉ ngơi một hồi rồi đứng lên từ giường con gái, nào biết cô vừa bước ra một bước, hai chân lại vô lực, khiến cho cô mềm nhũn ngã xuống đất.
Nhưng nhìn một đống ga trải giường lộn xộn trên giường con gái phủ kín dấu vết từng mảng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng, cô biết nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ trước khi Nghiên Nghiên trở về mới được.
Chống đỡ hai chân đang run rẩy, cô mở tất cả cửa sổ thông gió, tản ra một chút mùi.
Đơn giản rửa sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người mình, sau đó giặt sạch chăn ga giường dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên giường con gái.
Sau khi lau sạch phòng tắm, Lưu Linh từ trong phòng đi ra vừa vặn đυ.ng phải Lưu Hân Nghiên vội vàng chạy về.