Vòng eo, trên mông cùng trên ngực đều là một mảnh xanh tím, ở trên một mảnh da thịt trắng nõn có vẻ nhìn thấy mà giật mình. Những dấu ngón tay màu xanh tím kia, vừa nhìn đã biết là bị người đàn ông xoa bóp mới tạo thành.
Nhìn Lưu Linh trên giường, trên côn ŧᏂịŧ vểnh lên của mình cũng phủ kín dấu vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng, cùng với ảnh chụp chung của mẹ con đặt trên tủ đầu giường bên giường.
Cố Hàn Dạ chỉ cần hơi chút lý trí phân tích, là có thể suy luận ra đại khái quá trình.
Đoán chừng là tối hôm qua sau khi say rượu anh bị Nghiên Nghiên mang về nhà, tuy nhiên phiền toái chính là, anh lại thao mẹ Nghiên Nghiên.
Anh mím chặt môi, nhặt trên mặt đất quần áo của mình có thể mặc, lưu loát đem côn ŧᏂịŧ còn cương cứng vào trong qυầи ɭóŧ, rồi mặc quần vào.
Côn ŧᏂịŧ cương cứng làm đồng phục học sinh hơi nhô lên, nhưng anh không hề để ý tới.
Thấy áo đã bị vết bẩn nôn mửa dính đầy, anh liền trở tay ném vào thùng rác trong góc, sau đó lấy điện thoại di động của mình ở trên tủ đầu giường, thuần thục gọi một cú điện thoại.
“Liêu Ngũ, cho cậu năm phút, đưa một bộ đồng phục nam tới đây.” Lời nói lạnh lùng khàn khàn phát ra từ đôi môi mỏng manh.
Cố Hàn Dạ nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại, gửi địa chỉ định vị cho người ở đầu dây bên kia.
Sau đó chờ đợi mấy phút đồng hồ, ánh mắt anh lại nhịn không được trở lại người phụ nữ đang ngồi trên giường.
Bụng nhỏ nhắn bằng phẳng, bộ ngực trắng nõn tròn trịa đầy đặn, xương quai xanh tinh xảo, cổ thon dài.
So sánh với dáng người gợi cảm có lồi có lõm, dung mạo người phụ nữ này ngược lại có chút thất sắc, chỉ có thể tính là khuôn mặt thanh tú màu da còn có chút vàng sậm, có lẽ là thức đêm nhiều ngày để làm việc gây nên.
Trải qua mưa móc trơn bóng, hiện tại hai gò má của cô ửng đỏ một mảnh, tản ra một cảm giác xuân tình thỏa mãn.
Tựa như một con mèo Ba Tư được cho ăn no, lười biếng gợi cảm, vừa nhìn đã biết bị người đàn ông hung hăng làm.
Khóe mắt hơi nhếch lên mang theo hơi đỏ, làm nổi bật nếp nhăn thật nhỏ kia, lộ ra một ý nhị đặc thù của người phụ nữ thành thục.
Đó là mùi vị mà những thiếu nữ như Nghiên Nghiên không có.
Kỳ thật về chuyện tối qua sau khi say rượu rồi làm trận kia anh có chút mơ hồ, mặc dù không được chi tiết cho lắm.
Nhưng nhìn thân thể trắng nõn bị chà đạp thê thảm của người phụ nữ ngồi trên giường, ký ức thân thể của anh giống như bị đánh thức một chút.
Cả cây kia đi vào huyệt nhỏ, kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khi phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nướ© ŧıểυ vào tử ©υиɠ.
Huyệt nhỏ kia kẹp thật chặt, chỗ sâu kia tiêu hồn cái miệng nhỏ, ký ức thân thể anh vẫn còn khắc sâu.
Hồi tưởng lại những thứ này, côn ŧᏂịŧ đang cương cứng trong qυầи ɭóŧ kia càng cứng hơn, giống như muốn chọc thủng quần nhảy ra.
Nhìn lỗ nhỏ sưng đỏ của người phụ nữ, côn ŧᏂịŧ Cố Hàn Dạ nhảy dựng lên.
May mắn lúc anh còn chưa suy nghĩ bước tiếp theo, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nặng nề.