“A a a... Dừng lại.” Quá nhiều kɧoáı ©ảʍ khiến cho thân thể Lưu Linh không ngừng co giật, hai chân cô co giật mãnh liệt đến mức cong người lên, muốn né tránh côn ŧᏂịŧ mang theo càng nhiều kɧoáı ©ảʍ phía sau.
Nhưng động tác này không làm cho cô tránh được côn ŧᏂịŧ thô to phía sau tiếp tục cắm vào, chỉ làm ngã người rồi nằm nghiêng trên sàn nhà.
Cố Hàn Dạ bị ngã, cũng không buông Lưu Linh ra, anh trực tiếp lấy tư thế này, vòng quanh eo nhỏ của người phụ nữ, hai người xếp thành một hình chữ Z.
Người đàn ông tiếp tục va chạm vào mông người phụ nữ, nặng nề phá vỡ vách thịt đang vây quanh, đâm mạnh vào tử ©υиɠ.
Bị ép thừa nhận quá nhiều kɧoáı ©ảʍ, chỉ có thể làm cho người phụ nữ không ngừng cao trào, thân thể co giật, co giật đến chỗ sâu trong tử ©υиɠ đến huyệt nhỏ đều có thể dùng mắt thường nhìn thấy nó đang run rẩy.
“A… a…” Toàn thân người phụ nữ run rẩy co rút nhanh, khiến người đàn ông thoải mái ngẩng đầu thở dốc.
Côn ŧᏂịŧ bị kẹp chặt, đột nhiên cảm giác thấy mình sắp ra, rất nhanh côn ŧᏂịŧ anh liền dựng thẳng, vừa nặng vừa ác đâm thẳng vào huyệt nhỏ đang run kia.
Càng lúc càng nhanh, Cố Hàn Dạ đẩy qυყ đầυ vào sâu trong tử ©υиɠ, ngẩng đầu phun ra.
Mà sau khi nhận được một lượng lớn kɧoáı ©ảʍ kia, hai mắt người phụ nữ luôn thất thần, trong miệng nước bọt không khống chế mà chảy thẳng, toàn thân vẫn co rút, hiển nhiên vẫn còn đang cao trào.
Cố Hàn Dạ nhìn người phụ nữ giống như búp bê vải rách bị chơi hư, côn ŧᏂịŧ mới vừa bắn tinh trong huyệt nhỏ, lại nhanh chóng bành trướng lên.
Cảm giác côn ŧᏂịŧ cứng lên, anh cũng không rút ra, trực tiếp cắm vào trong huyệt nhỏ trơn trượt.
Lưu Linh vốn đang ở đỉnh cao trào, huyệt nhỏ mẫn cảm lại bị ma sát mạnh mẽ.
Kɧoáı ©ảʍ chồng lên nhau, trực tiếp làm cho hai mắt Lưu Linh trợn tròn, sảng khoái hôn mê bất tỉnh.
Lưu Linh ngất đi, thân thể còn đang co giật do phản xạ, nhìn thật gười ta thương tiếc.
Nhưng không bao gồm Cố Hàn Dạ, Cố Hàn Dạ ôm người bị làm ngất, trở lại phòng ngủ tiếp tục không ngừng co rút, cho đến khi lại một lần nữa bắn tinh, mới ôm thân thể mềm mại trong ngực nặng nề ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau, Lưu Linh đã quen với đồng hồ sinh học lúc sáu giờ, cô mở đôi mắt mông lung ra, tri giác của cơ thể cũng lập tức trở về, cô nhất thời cảm thấy cơn đau nhức tê dại từ hạ thân truyền đến không phải của mình.
Cô luôn cảm giác phía dưới còn đang ngậm cái gì đó, cô cho rằng là do tối hôm qua bị côn ŧᏂịŧ cắm quá lâu.