Lưu Linh cảm thấy trong côn ŧᏂịŧ trong cơ thể mình càng làm càng mạnh, càng đâm càng sâu, cô sợ tới mức vội vàng ôm chặt cổ người đàn ông, hai chân kẹp chặt bên mông người đàn ông, mông nâng lên làm côn ŧᏂịŧ đang cắm quá sâu kia rút ra một xíu.
Nhưng người đàn ông sao lại không biết ý đồ của cô ta, trong khi cô bí mật thở phào nhẹ nhõm bằng cách kéo côn ŧᏂịŧ của anh ra đến độ sâu thích hợp.
Một đôi bàn tay to lớn đè lại bờ mông béo đẹp kia, mãnh liệt dùng sức đè xuống đến cùng làm cho côn ŧᏂịŧ mới bị rút ra một tí lại trở về chỗ cũ.
Thậm chí so với lúc trước còn sâu hơn, toàn bộ qυყ đầυ đều cắm vào trong cổ tử ©υиɠ.
“A…” Đột nhiên xuất hiện kɧoáı ©ảʍ cực lớn khiến cho Lưu Linh ngẩng chiếc cổ thon dài lên, phát ra một tiếng rên thật dài, nghe tiếng rên tràn ngập xuân tình này anh liền biết người phụ nữ cực kỳ thoải mái.
Đồng thời sâu trong huyệt nhỏ của người phụ nữ từng trận từng trận kịch liệt co rút lại, thịt non hung hăng xoắn lấy côn ŧᏂịŧ trong cơ thể, sâu trong tử ©υиɠ một đống dâʍ ɖị©ɧ tưới lên qυყ đầυ.
“A…” Cố Hàn Dạ vốn đã bị hai cái miệng bên ngoài của người phụ nữ kẹp chặt, đột nhiên qυყ đầυ bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm nóng một chút, dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng này, côn ŧᏂịŧ của anh nhảy dựng lên, rồi bắn tinh.
Cố Hàn Dạ vốn định rút côn ŧᏂịŧ ra, lại bởi vì huyệt nhỏ kẹp quá chặt, nhất thời không rút ra được.
Bởi vậy, côn ŧᏂịŧ cắm vào sâu trong tử ©υиɠ huyệt nhỏ phun ra, một đống rồi lại một đống.
Lưu Linh đang vì kɧoáı ©ảʍ cao trào mà trong huyệt nhỏ co rút lại, đột nhiên cảm giác qυყ đầυ côn ŧᏂịŧ trong miệng tử ©υиɠ nhảy dựng lên, cô thầm nghĩ không tốt.
Mới vừa định nói anh rút ra, đột nhiên một đống dày đặc nóng bỏng có lực phun lên vách tử ©υиɠ, nhiệt độ kia nóng đến mức làm cô run lên.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng bắn vào tử ©υиɠ, Lưu Linh cảm giác tử ©υиɠ càng ngày càng no, cho đến cuối cùng tử ©υиɠ của cô không chứa nổi, trướng đến mức toàn bộ bụng dưới nhô lên, giống như bụng mang thai ba tháng, cô mới phát hiện không thích hợp.
Bây giờ còn đang không ngừng bắn vào trong một cột nước nóng bỏng căn bản không phải tϊиɧ ɖϊ©h͙.
“Anh… Thế mà lại bắn nướ© ŧıểυ vào trong tử ©υиɠ của tôi.” Lưu Linh hiểu được, mắt đều tức đến mức đỏ lên.
Đúng vậy, đây là nướ© ŧıểυ bị Cố Hàn Dạ đã sớm quên lãng, trước đó đã lưu trữ ở bàng quang, theo sự thoải mái của anh thả lỏng cửa cống, tự nhiên cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh bắn vào trong tử ©υиɠ của Lưu Linh.