Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên

Chương 29: Phản kháng

Nguồn convert: Reine Dunkeln, Tử Đằng

Nguồn raw: Nguyên Nguyễn72

Editor: Ốc Sên

Tui lặn tiếp đây =), có khả năng là sau khi hoàn thành kỳ thi giữa kỳ tui mới hoạt động trở lại, cảm ơn mọi người đã ủng hộ Ốc tới tận bây giờ, iu 😘

Chương 29: Phản kháng

===

Yến Kinh Nhiên không biết nên dùng từ gì để diễn tả tâm tình của mình nữa rồi, hắn chỉ ngồi nghe những chuyện đã qua này, liền cảm thấy tim đau như muốn vỡ vụn ra.

Khi đó Thẩm Vụ Bắc còn quá nhỏ, nhưng lại bị buộc phải chịu đựng sự ân oán cùng sự ruồng bỏ của cha mẹ, trên lưng còn mang theo một sinh mệnh đã chết của người thân, không ngừng tra tấn bản thân để chuộc tội.

Cô không có sở thích, không có ước mơ, ngay cả thích một người cũng không dám tiến lên thêm bước nữa.

Rõ ràng cô mới là người bị hại, nhưng hận cũng không dám hận, ngay cả một câu oán hận cũng không dám nói ra.

Vết sẹo dài ở bên hông của Thẩm Vụ Bắc, hắn đã từng sờ qua, dữ tợn đến như vậy, vết thương do bị dao đâm vào hông cô không biết mất bao lâu mới lành lại, nhưng con dao găm sâu vào trái tim cô thì chưa bao giờ được rút ra.

Nó xoáy sâu vào, làm máu thịt lẫn lộn.

Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi.

Yến Kinh Nhiên cố đè nén lại tiếng nghẹn ngào đã lộ ra quá rõ ràng.

Hắn vùi đầu vào gáy cổ của Thẩm Vụ Bắc, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bả vai lạnh như băng của cô, một tay của hắn ôm lấy eo cô, siết chặt đến mức như muốn dùng hết cả sức lực.

"Ô Ô..."

Yến Kinh Nhiên hơi chống người ngồi dậy, vén lên góc áo của cô, vết sẹo dữ tợn dần dần hiện ra trước mắt hắn.

Dữ tợn, lồi lõm, nhìn mà phát hoảng.

Vết sẹo nhìn tựa như chân con rết cho thấy vết thương đã khép lại, nhưng mà hắn biết, phần máu thịt bên trong vết sẹo đó còn đang thối rửa.

Nước mắt của hắn đã sớm mất kiểm soát, chính Thẩm Vụ Bắc là người đã mở chiếc vòi nơi khóe mắt của hắn.

Hắn nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên vết sẹo ấy.

"Ô Ô." Hắn kêu nhũ danh của cô thêm lần nữa, sau đó hạ giọng hỏi, "Còn đau nữa không?"

Dường như trong nháy mắt.

Bụng nhỏ của Thẩm Vụ Bắc căng chặt lại.

Cô nắm cổ tay của Yến Kinh Nhiên, nhẹ giọng nói: "Đều đã qua rồi."

Sao có thể qua được chứ?

Đến tận bây giờ Yến Kinh Nhiên còn không cách nào tha thứ cho cha mẹ mình, huống chi là Thẩm Vụ Bắc.

Chẳng qua là người khó chịu rõ ràng nên là cô, nhưng sau cùng hắn vẫn lại là người được an ủi.

Yến Kinh Nhiên bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, dùng chóp mũi cọ cọ vào da của cô như một con chó nhỏ.

Nhưng giây kế tiếp, thân thể của Thẩm Vụ Bắc cứng đờ lại, đột nhiên lùi về sau, kéo ra khoảng cách của hai người.

Vừa ngẩng đầu lên, Yến Kinh Nhiên phát hiện cô đang nhìn chằm chằm vào hắn, con ngươi đen nhánh, trong đó có thứ gì đó vừa khắc chế vừa cuồng nhiệt đang chuyển động.

"... Sao vậy?" Yến Kinh Nhiên hỏi.

"Ca ca, hình như anh..." Thẩm Vụ Bắc hít sâu một hơi, giọng nói khàn đến mức như bị sỏi đá mài mòn, "Có chút phạm quy rồi."

Yến Kinh Nhiên càng nghe càng không hiểu: "Sao anh lại phạm quy cơ chứ?"

Thẩm Vụ Bắc chỉ chỉ vào bụng của mình, nửa thật nửa giả mà nói: "Bây giờ tinh thần của em đang rất yếu ớt, lại còn đang tuổi trẻ khí thịnh, anh làm hành động thân mật với em như vậy, em sẽ hiểu nhầm là anh đang mời em đó."

"Có nhiều lúc, em cũng không đáng tin cậy như vậy đâu."

Hai người đối mặt với nhau như vậy mấy giây.

Yến Kinh Nhiên mới từ trong đôi mắt nặng trĩu của cô nhận thức được hành động vừa rồi của mình có bao nhiêu là lớn mật.

Hắn có cảm giác như lỗ tai của mình đang dần dần nóng lên, ngay cả đôi môi mới vừa rồi còn hôn cô cũng nóng lên theo, đúng thật là mất hết cả thể diện mà...

Phải nói như nào mới chứng minh là ban nãy không phải là do hắn cố ý đây?

Yến Kinh Nhiên nghĩ trong đầu, không lẽ con nhóc này không biết rằng bản thân nó luôn có một loại khả năng luôn khiến cho người khác không thể kiềm chế được bản thân sao?

"Vậy nhóc muốn anh đây phải làm gì đây?" Hàng mi dài của Yến Kinh Nhiên khẽ run, "Ai kêu nhóc làm anh đây thích nhóc đến vậy, tới bây giờ vẫn không thể nào mà thờ ơ được với nhóc cả..."

Hắn nhỏ giọng lầm bà lầm bầm: "Nhóc đã cùng anh xác định quan hệ rồi, anh đây hôn, cọ cọ một chút với bạn gái của mình thì làm sao hả? Với cả, anh đây cũng không phải là không cho nhóc làm những chuyện đó."

"..."

Thẩm Vụ Bắc nheo mắt, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác bản thân không chống đỡ được.

Hắn quá biết cô thích gì, chỉ cần một hành động, một câu nói tùy tiện là có thể làm cho nơi mềm mại dưới đáy lòng kia của cô nóng bỏng không thôi.

"Sớm muộn mà thôi." Cô khẳng định.

"Hả?" Yến Kinh Nhiên sửng sốt một chút, "Sớm muộn cái gì?"

Thẩm Vụ Bắc liếʍ liếʍ môi, yên lặng hai giây, rồi sau đó sít lại gần bên tai hắn, từng câu từng chữ mà phun ra ba âm tiết.

Yến Kinh Nhiên ngừng một lát.

Liền đỏ mặt bỏ chạy trối chết.

Nhìn thấy bóng lưng suýt trượt chân của hắn, Thẩm Vụ Bắc rốt cuộc cũng không kìm được mà thấp giọng cười ra tiếng.

Ý cười còn chưa được thu liễm thì điện thoại di động của cô bỗng đổ chuông.

Cô gần như là thuộc nằm lòng từng con số hiện ra trên màn hình, nụ cười trên mặt của Thẩm Vụ Bắc nháy mắt cứng đờ lại, lần đầu tiên cô nảy sinh ra ý định cắt đứt cuộc gọi của Tɧẩʍ ɖυẫn.

Nhưng ý định này cũng chỉ là thoáng qua trong đầu cô giây lát mà thôi, cô vẫn là bắt máy.

"Thẩm Vụ Bắc, bây giờ mày càng ngày càng làm tao thất vọng."

Thanh âm trầm thấp kiềm chế lửa giận của một người đàn ông trung niên xuyên qua loa điện thoại truyền vào màng nhĩ của Thẩm Vụ Bắc: "Hoàng Tuần là sinh viên cùng trường của mày đúng không? Tao chưa từng nói là mày cần phải quản lý tốt các mối quan hệ xã hội của mày sao! Đừng làm liên lụy đến Mộ Chi vì cái tư thù cá nhân của mày!"

Nhận được kết quả như vậy, Thẩm Vụ Bắc cũng chẳng hề thấy ngạc nhiên mấy, ngược lại cô còn cảm thấy hổ thẹn: "Thật xin lỗi."

"Lời xin lỗi của mày còn chẳng đáng một đồng!" Tɧẩʍ ɖυẫn kích động, "Tao để mày tự do ở trong nước, để mày tự chọn đại học, chọn ngành học, không phải là để nhìn người khác bởi vì mày mà khiến cho Mộ Chi không được yên ổn! Nói thử xem, mấy năm nay có ai mà không bị mày liên lụy vào không?"

Thẩm Vụ Bắc thấp giọng nói: "Con sẽ xử lý tốt chuyện Hoàng Tuần, những lời đồn đoán kia con cũng sẽ dẹp sạch."

"Dẹp sạch?" Thẫm Duẫn cười lạnh nói, "Mày có tư cách gì mà đi dẹp? Còn định liên lụy đến ai nữa? Bây giờ mày đã không còn thích hợp ở lại trong nước nữa, tao mời người đi liên lạc trường học ở nước ngoài cho mày rồi, tháng sau làm giấy tờ xong liền cút ra nước ngoài liền cho tao, đời này cũng đừng xuất hiện trước mặt tao nữa!"

Thẩm Vụ Bắc mím chặt môi, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh run.

Hóa ra ở trong mắt vị phụ thân này, chỉ cần dư luận hướng vào Thẩm Mộ Chi thôi, còn cô, bị người ngoài giềm pha hiểu lầm gì thì cũng chẳng mấy để tâm.

Ông ta chưa bao giờ suy nghĩ liệu cô có bị tẩy chay, cô lập vì chuyện này hay không.

Chưa bao giờ nghĩ rằng cô có bị tủi thân hay không, có buồn hay không, ông ta luôn thờ ơ như vậy.

"Con không xuất ngoại."

Thẩm Vụ Bắc siết chặt nắm đấm, chặt đến nỗi móng tay gần như là ghim vào lòng bàn tay.

"Ba."

Cô kêu ông ta, một tiếng kêu thân mật nhưng lại có vẻ mờ mịt, cô hơi rũ mắt xuống, nhìn vết sẹo xấu xí kia trên bụng mình, lần đầu tiên, cô dùng giọng điệu hoài nghi nói với ông ta: "Con xác thực thiếu Thẩm Mộ Chi một mạng..."

"Nhưng con không nợ ba."

"Sao mà mày lại không nợ tao được?" Thanh âm của Tɧẩʍ ɖυẫn bỗng sắc bén hơn, "Hai người mà tao trân trọng nhất đều bị mày hại chết! Mày chính là đồ ăn hại, cả đời này mày cũng không thể né tránh được!"

Thẩm Vụ Bắc tự nhủ đừng đem những lời này để ở trong lòng, nhưng vừa nhắm mắt lại, đầu óc liền bắt đầu ong ong vọng lại từng câu từng chữ mà Tɧẩʍ ɖυẫn nói.

Mỗi khi.

Mỗi khi cô muốn buông bỏ, Tɧẩʍ ɖυẫn sẽ luôn tràn đầy ác ý mà nhắc lại cho cô.

Cô biết không phải là trùng hợp.

Nhưng cô không thể nào quen được điều này.

Cũng không phải là người nào tiếp cận với cô đều gặp xui xẻo đúng không?

Yến Kinh Nhiên, Ân Đồ, Bành Bồng,... Ngay cả Trần Trác, bọn họ thoải mái cười to trước mặt cô, trong mắt đều là chân thành, có phải điều đó đại biểu cho việc hai chữ "nguyền rủa" kia chưa từng được in trên người cô hay không?

Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô thất hứa cũng chả sao, chửi bới hay trách móc gì cô cũng đều có thể chịu đựng được, nhưng cô không thể rời đi Yến Kinh Nhiên.

Trước khi cúp máy, Thẩm Vụ Bắc mang theo chút run rẩy, dùng hết toàn lực nói: "Con, không, xuất, ngoại."

Nhất định cô sẽ ở lại nơi này.

Ở lại bên người cô yêu.

Ai cũng đều không thể tách bọn họ ra được.

===

20.10.2023