“Anh coi mấy thứ gì vậy!” Lộ Tuyết từ trên giường bò dậy: “Thả tôi ra ngoài!”
“Từ giờ em sẽ ở đây, đây là phòng của em.” Kiều Dã nói: “Không thích? Tôi đã sai người chuẩn bị nó dựa trên bộ sưu tập phim quý báu của em.”
“Tôi không muốn ở đây!”
Lộ Tuyết tức giận quát: "Chết cũng không muốn!”
"Chết cũng không muốn?”
Kiều Dã mỉm cười, khàn đặc, như muốn xé nát cô ra, đè vai cô xuống.
Hai bầu vυ' bị đè xuống giường, ngột ngạt đến mức Lộ tuyết không thở nổi.
Kiều Dã đang xé qυầи ɭóŧ của cô ra.
“Tôi có cho em nói không muốn hả? Em muốn chết đúng không? Tôi lập tức chơi chết em.”
Cái gì cũng không ngăn được Kiều Dã, càng không nói đến cái qυầи ɭóŧ rẻ tiền kia.
Hai chân bị Kiều Dã cưỡng ép tách ra, thứ nửa mềm nửa cứng dán ở kẽ mông của cô, nhanh chóng căng phồng lên nóng hổi.
Lộ Tuyết nhớ đến chuyện hoang đường đêm hôm đó.
Thứ khốn nạn này làm cô chảy máu còn suýt nữa đâm thủng bụng cô, khiến cô khóc lóc rêи ɾỉ, đã mười mấy năm chưa khóc, nước mắt cô chảy ướt cả giường.
Trên giường còn có dâʍ ŧᏂủy̠ mà cô phun ra, Kiều Dã sẽ không phát hiện ra mới đúng.
“Nghĩ đến cái gì thế?”
Cô gái nhỏ dưới thân nơm nớp lo sợ, rõ ràng anh còn chưa động đến cô mà cơ thể trắng nõn này đã lộ ra màu đỏ ửng thẹn thùng, tựa như đã làm sai chuyện gù đó nhưng không dám nhận.
Kiều Dã đè lại cái mông đang lắc lư của cô, gậy thịt dán lên miệng huyệt.
Lực xoa nắn rất mạnh, để lại vết tay đỏ tươi trên mông thịt mềm mại.
Kiều Dã thấy Lộ Tuyết ngoan ngoãn dựa vào chỗ đó, mái tóc dài cột thành đuôi ngựa dán lên tấm lưng trần trụi, nhìn vừa yếu ớt vừa quyến rũ.
Khiến ai nhìn cũng luyến tiếc.
A, cô còn dám giở trò với anh.
"Bây giờ còn biết khoe mẽ?”
Tay phải của Kiều Dã túm tóc của cô kéo lên, quả nhiên nghe thấy được tiếng thầm mắng của cô, tay trái vung mạnh, tiếng bàn tay đập vào vang lên tiếng kêu giòn giã.
Lục Tuyết tức đến mức cắn anh, Kiều Dã lại đánh một phát.
Mông của cô đâu đến muốn nứt ra, nhưng Kiều Dã còn tốt bụng nhắc nhở cô: “Nếu làm loạn nữa thì tôi sẽ không nương tay đâu, em cho là tôi không dám đánh chết em à?”
Anh sẽ đánh nát xương cụt của cô.
Giống như khi đánh nát xương toàn thân của những người đó.
Giọng nói của anh khi đó cũng lạnh như bạch, cách xa người nàn dặm.
“Anh đi ra ngoài đi, tôi sẽ ngoan.” Lộ Tuyết có ý đồ muốn giãy giụa, giọng nói mềm đến kỳ lạ: “Tôi sẽ vô cùng ngoan luôn.”
Giọng nói cũng là lạnh như băng, như cách ngàn dặm.
Chiêu này lần nào dùng cũng thành công, khi cô lén ăn chocolate, trộm vứt sách bài tập, hay trộm đánh người để bị mời phụ huynh, chỉ cần cô làm nũng với Kiều Dã, anh cũng chỉ nói cô hai câu sau đó sẽ dẫn cô đi ăn đồ ngon.
Lộ Tuyết hơi uốn éo, mông nhỏ lắc lư, vừa lấy lòng vừa nịnh nọt.
Nhưng Kiều Dã vừa đánh mông cô vừa bóp eo của cô.
Cô rưng rưng nước mắt cò kè mặc cả: “Tôi ngoan mà, tôi thật sự nghe lời, anh đừng véo nữa, đỏ hết lên rồi!”
“Muộn rồi.”
Tiếng cười của Kiều Dã rất nhẹ, dương vật thô to lại chọc vào hoa huyệt của cô.
Chạm nhẹ một cái, là nghe được tiếng nước dính nhớp.
Anh giơ tay lên chạm vào nước da^ʍ trên miệng huyệt của Lộ Tuyết, nhét vào trong miệng cô, hai ngón tay lôi kéo cái lưỡi chơi đùa nói: “Lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ chảy nước còn ngoan sao? Tôi có dạy em lắc mông trước mặt đàn ông sao, học từ con cɧó ©áϊ nào?”
“Hu hu hu, tôi không có.”
Lộ Tuyết xấu hổ đến không rảnh tức giận.
Rõ ràng là do anh cọ vào hoa huyệt cô, đánh mông cô, còn dùng giọng nói trầm thấp gợi cảm này để nói chuyện để quyến rũ cô.
Dù sao thì anh cũng là Kiều Dã, anh nói gì cũng đúng.
“Anh không được mắng tôi là chó.” Lưỡi bị chơi đến tê dại, nước bọt dính đầy ngón tay anh, Lộ Tuyết mơ hồ không rõ bị bắt liếʍ: “Anh mới là chó. Cưỡi lên người tôi…Ư a!”
Ngón tay đột nhiên chui vào trong miệng ấn yết hầu, hai ngón tay giống như xâm chiếm chọc vào rút ra quấy phá khoang miệng.
Lộ Tuyết bị sắc đén phun ra, không khống chế được mà thè lưỡi ra, trên mặt đều là nước mắt bị anh ép ra.