Lộ Tuyết bị kéo vào bệnh viện, kiểm tra sức khoẻ, rút máu, cuối cùng được yêu cầu nằm trên giường.
Bác sĩ đeo khẩu trang, đổ đầu gel vào đầu dò thúc giục cô: “Cởϊ qυầи lót, tách hai chân ra.”
Lộ Tuyết ngốc luôn.
Bác sĩ rất chuyên nghiệp. Hoàn toàn không nhìn vẻ mặt kinh ngạc xấu hổ của cô, cẩn thận siêu âm bụng cô từ trái qua phải.
Lộ Tuyết kết quả kiểm tra xác nhận mình không mang thai, cố nén xúc động muốn xé nó.
Khi Kiều Dã đi tới, liền đập một cái vào trán anh: "Tôi đã nói là tôi không mang thai! Tôi cũng không muốn mang thai con của anh.”
Kiều Dã nhẹ nhàng né tránh, anh nắm lấy cổ tay Lộ Tuyết, suýt chút nữa bóp nát: “Không mang thai? Sau này sẽ có, bây giờ về nhà.”
“Tôi không về! Đó không phải nhà tôi.”
Lộ Tuyết vùng vẫy, hét lên, cô định đá anh một cái, Kiều Dã bắt chéo hai tay cô ra sau lưng, cô bị đau đến suýt ngất, nhất thời khóc không ra tiếng.
“Không về nhà, em còn muốn đi đâu nữa?”
Sau khi lên xe, Kiều Dã dạy dỗ cô: “Thi đại học bị trượt một môn mà còn dám báo điểm cao nhất, em muốn chọc tức chết ai?”
"Tức chết tôi.”Lộ Tuyết rất tuyệt vọng, “Kiều Dạ, tôi biết hết, tôi thật sự ngu ngốc, không nên cố ý tắt đồng hồ báo thức rồi ngủ quên.”
Khi đó cô vẫn thích Kiều Dã một cách mất kiểm soát, giống như bị nghiện, không muốn rời xa anh, sợ bản thân phát huy bình thường, sẽ vào đại học tốt nhất, không thể nhìn thấy Kiều Dã mỗi ngày.
Bây giờ, tự mình chặt đứt con đường của riêng mình.
“Đó không phải lỗi của em.”
Kiều Dã lặng lẽ nhìn dáng vẻ hối hận không kịp của cô, khóe miệng hạ xuống, không biết có phải che giấu sự khoái chí khi trả thù thành công hay không: “Tôi đã trộn thuốc ngủ vào sữa bò của em.”
Lộ Tuyết hận không thể dùng ánh mắt chọc thủng một lỗ trên mặt Kiều Dã.
Nhưng người đàn ông không chút dao động, thoải mái cười nói: “Chính em tắt đồng hồ báo thức, Lộ Tuyết, đường là do em chọn.”
….….
Đúng là Lộ Tuyết đã cố tình thi trượt đại học, hôm đó cô cố tình tắt đồng hồ báo thức, quả nhiên đã ngủ quên, bỏ lỡ một môn.
Từ nhỏ, Kiều Dã đã muốn Lộ Tuyết cố gắng hết khả năng, làm được tốt nhất, cho cô cũng là thứ tốt nhất, làm sai điểm thấp, Kiều Dã sẽ đánh cô.
Nếu cô thi nghiêm túc, anh sẽ đưa cô vào trường đại học tốt nhất.
Vậy thì không còn cách nào để ở lại bên cạnh anh được nữa.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều gà rừng vịt hoang õng ẹo uốn éo trước mặt Kiều Dã, nghĩ đến cảnh đó, cô liền muốn gϊếŧ người.
Cô bị Kiều Dã quản mười lăm năm, khi cô còn nhỏ, thậm chí anh còn chơi cùng cô, anh đáp ứng mọi yêu cầu của cô, nói là làm, không bao giờ lừa dối hứa cho qua với cô.
Người khác đố kị ghen ghét với cô, càng mắng mỏ cô càng đắc ý.
Lộ Tuyết luôn cho rằng, cô là cô dâu nuôi từ bé của Kiều Dã.
Cho đến sinh nhật tuổi mười tám của cô, luật sư của mẹ cô đã tìm thấy cô, cho cô xem hồ sơ, trên đó viết rõ ràng tên nguyên cáo là Kiều Dã.
"Lừa gạt tống tiền, ngộ sát.” Vị luật sư đeo gọng kính vàng đồng tình nói: “Mẹ cô là người tình nhân bí mật của cha Kiều Dã, lừa ông Kiều rất nhiều tiền, còn có….”
“Còn hại chết mẹ của Kiều Dã”. Lộ Tuyết nhớ rất rõ, ngày giỗ mỗi năm vào ngày một tháng một, Kiều Dã đều sẽ tự nhốt mình trong phòng, tinh thần kích động đập phá đồ đạc, vô tình còn đổ máu.
Luật sư ngạc nhiên trước phản ứng của Lộ Tuyết, không những vậy anh ta còn biết người giám hộ của cô là Kiều Dã.
“Mẹ của cô muốn gặp cô, lúc trước bỏ cô lại viện phúc lợi, bà ấy không thể làm gì khác chỉ đành như vậy, bà ấy muốn giải thích với cô.”
“Xin lỗi, tạm thời tôi không muốn gặp.”
Lộ Tuyết rất hiếm khi tay chân luống cuống, theo bản năng cô muốn chạy đi tìm Kiều Dã, nhưng khi cô chạy ra khỏi quán cà phê, cô tỉnh táo lại.
Kiều Dã không phải coi cô là cô dâu nuôi từ bé, mà rõ ràng coi cô là mục tiêu trả thù.
Lúc đó ở viện phúc lợi có rất nhiều đứa bé xinh đẹp, tất cả đều rất ngoan ngoãn miệng lại ngọt, Lộ Tuyết cho rằng mình được mẹ gửi ở đây nuôi, nên không muốn chơi chung với những đứa mồ côi không cha không mẹ kia.