...Bắt trở về...
Sáu giờ sáng, Lộ Tuyết bị chiếc đồng hồ báo thức đầu giường đánh thức.
Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, chiếc giường gỗ đơn sơ phát ra tiếng lạch cạch.
Ngôi nhà rất cũ, cách âm cực kỳ kém. Lộ Tuyết vội vàng bịt tai lại, mới không bị bác gái vô cùng giận dữ dưới lầu mắng đến.
Mở cửa sổ, gió biển mặn mòi thổi vào.
Mái tóc đen mượt bị thổi tung lên, cọ vào xương quai xanh mảnh khảnh, rơi trên đầu vai trơn bóng và mong manh.
Hoàn toàn không phù hợp với căn phòng trơ trọi chật hẹp xanh biếc bong tróc và bụi bặm này.
Đến với thị trấn nhỏ ven biển gần hai tháng rồi, vẫn chưa thích nghi được khí hậu. Nước da khô hanh bong tróc, nhưng cô không thể mua loại kem rẻ tiền nhất, chỉ có thể uống thật nhiều nước.
Lộ Tuyết đang trong tình trạng bỏ nhà đi. Có lẽ trốn đi nơi khác là thích hợp hơn.
Bác gái ở dưới lầu bị đánh thức càng mắng hăng say hơn: "Nhìn thì trông rất đứng đắn, có quỷ mới biết cô ta đến đây để trốn nợ hay là dụ dỗ đàn ông. Tôi đoán, trong bụng cô ta có chứa đứa con hoang, là kẻ thứ ba!"
Lộ Tuyết nghe thấy tất cả mọi thứ. Cô xới đất trồng xương rồng của mình, rải cá khô lên ban công nhà cô hong cho khô.
Trong lòng Lộ Tuyết không chút gợn sóng.
Vì người đó, cô từ lâu đã quen với việc bị chửi mắng vu oan, lúc này thậm chí có chút muốn cười.
"Quên đi, đi ăn sáng rồi đi làm thôi."
Lộ Tuyết vừa quay người lại, một chiếc xe sang trọng màu đen tuyền lái vào trong ngõ.
Khác biệt hoàn toàn với ngôi nhà cũ kỹ rách nát. Rõ ràng là màu đen trang nhã, lúc này lại phô trương xấc xược.
Bảng số xe là năm số 1, Lộ Tuyết há hốc mồm, còn tưởng mình đã trốn hai tháng rồi, anh có lẽ đã buông tha cho cô.
Quả nhiên là không đơn giản, anh vẫn tìm được đến đây.
Ngoài hành lang có tiếng la hét ầm ĩ, rất lớn, ước chừng ba người được phái tới.
Lộ Tuyết liếc nhìn ban công của mình.
Lầu 3, có hơi nguy hiểm, nhưng có lẽ vẫn có thể nhảy xuống được.
Không có sự lựa chọn, cô bị bắt trở về là xong luôn.
Có lẽ hai tháng qua sử dụng nước trong và bột mì trắng dẫn đến việc bị thiếu canxi.
Lộ Tuyết khi tiếp đất bị trẹo chân, nghiến răng chịu đau, cô khập khiễng sang phía bên kia.
Ở cuối con đường dài hẹp, đối diện với cát bụi bay tứ phía và gió biển, người đàn ông mặc vest đen, tay trái đeo một chiếc nhẫn bạch kim đang kẹp một điếu thuốc.
Đã cháy được một nửa.
Anh dập tắt điếu thuốc, thoáng nhìn Lộ Tuyết.
Khoảnh khắc nhìn thấy Kiều Dã, Lộ Tuyết dường như bị rút cạn sức lực, bả vai cô sụp xuống.
“Đi thôi.” Anh lạnh lùng ra lệnh. Lợi dụng Kiều Dã quay lại, Lộ Tuyết đấm một quyền vào sau ót của anh.
Anh đột nhiên vươn tay bắt lấy nắm đấm của Lộ Tuyết, dùng sức siết chặt, cười nhạt nói: "Lá gan to đấy, dám ra tay với tôi, cái gì của em mà không phải do tôi dạy, em cho rằng mình có thể trốn được sao?"
Lòng bàn tay của Kiều Dã to lớn, ngón tay của thô ráp, cầm qua súng và chơi qua dao.
Nắm tay của Lộ Tuyết bị nắm chặt, giống như một cái bánh bao trắng trẻo thơm tho.
Kiều Dã dùng sức một chút, khớp ngón tay phát ra tiếng răng rắc, Lộ Tuyết đau đến cắn răng: “Buông ra!”
"Lộ Tuyết, em đã trưởng thành rồi, thật sự cho rằng tôi không dám đánh em sao?"
Kiều Dã cười nhạt nhẽo, khuôn mặt anh tuấn, bởi vì ngày thường lúc nào cũng luôn cao cao tại thượng chỉ tay năm ngón, cho nên lúc này trông có chút đáng sợ.
Lộ Tuyết biết mình đánh không lại anh, đau đến run lên: "Tôi sai rồi, buông ra đi."
“Lên xe.”
Kiều Dã buông ra, vỗ nhẹ đầu cô.
Dáng vẻ nghe theo cũng là do anh dạy.
Nhưng sự ương ngạnh khó thuần phục trong mắt kia, anh không muốn cô học được điều đó.
Lộ Tuyết đứng đó không nhúc nhích.
Kiều Dã dừng bước, cau mày nhìn cô: "Gan to rồi?"
Anh thích hiệu quả cao, ghét nhất những thứ vô nghĩa và không báo cáo.