Sau Xuyên Sách Tôi Đè Luôn Công Chính

Chương 27: Quýt ngọt

Edit: Phong Nguyệt

220

Dán tranh chúc mừng năm mới xong, tôi up lên Weibo rồi ngáp một cái.

Không phải tôi buồn ngủ, chỉ là từ khi nghỉ trực đêm, tôi ngủ khá sớm, cứ tới giờ này là buồn ngủ.

Tôi gập laptop rồi trở về phòng ngủ, định bụng tẩy rửa một chút rồi đi ngủ.

Vừa bước tới cửa đã thấy Cố Văn Tranh mặc áo choàng tắm xem điện thoại trên sofa, tôi không để ý lắm, bèn tiếp tục đi rửa mặt.

221

Tôi vừa ngồi lên giường định làm nhiệm vụ hằng ngày trước khi ngủ thì mèo lớn họ Cố dán tới.

Tắt màn hình, tôi quen đường quen nẻo hôn trả, định có lệ như hai hôm trước.

Tầm mắt dừng trên mảng da thịt trắng nõn, tôi bắt đầu tự hỏi xem hôn hít kiểu gì mà không thấy áo đâu.

222

À, nhớ rồi.

Mấy hôm nay Cố Văn Tranh đều mặc áo ngủ.

Phát giác đêm nay anh có chuẩn bị mà tới, tôi tiến vào trạng thái đề phòng cấp 1.

Khoảng thời gian trước túng dục vô độ, cảm giác mới mẻ phai đi, cộng thêm tôi không hứng thú với hành vi tăng ca tạo trẻ con bằng xác xuất cực thấp này.

Tôi căng mặt, nhìn Cố Văn Tranh nghĩ kế đối phó.

Mắt anh hơi rũ, nhẹ giọng nói: "Anh đã rửa sạch."

Hở? Cái gì?

223

Cố Văn Tranh nắm tay tôi đặt lên trái hồng.

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, khẽ mím môi, tựa như ép anh nói thêm một câu là tội ác vậy.

Tôi cảm thấy Cố Văn Tranh đã hiểu lầm cái gì đó thì phải.

Ban đầu đúng là tôi tò mò chứng thụt núʍ ѵú, về sau là tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ khó xử của anh, chứ không có hứng thú với nó lắm đâu.

Có lẽ thấy tôi không có phản ứng, Cố Văn Tranh càng mím chặt môi.

Anh nghiêng người hôn khoé môi tôi, như hơi xấu hổ, gương mặt ngọc ngà nhiễm đỏ như hoàng hôn.

Tôi cũng căng thẳng lên, mím môi, chờ động tác tiếp theo của Cố Văn Tranh.

Sau đó, tôi thấy anh tự nặn hột quả ra.

Đối diện với đôi mắt đen dịu dàng như nước, tôi nghe thấy Cố Văn Tranh hỏi: "Không ăn ư?"

224

Đờ mờ.

Tôi thừa nhận, có lẽ tôi vẫn còn oral stage.

Thích bú √υ' thì sao? Thì sao? Thì sao?

Không phải chỉ là trực đêm à, tôi có thể tăng ca suốt đêm!

225

Đã lâu rồi tôi không ngủ say đến nỗi trưa trời trưa trật.

Nhìn Cố Văn Tranh làm bữa trưa như không có chuyện gì xảy ra, tôi chìm vào suy nghĩ.

Đầu tiên loại bỏ vấn đề ở tôi, nhất định là Cố Văn Tranh có gì đó không thích hợp.

"Ăn cơm."

Nghe vậy, tôi ngẩng đầu nhìn sang, rõ ràng vẫn là gương mặt lạnh giá, nhưng dường như tôi nhìn thấy từng khóm hoa nở rộ đang lay động sau lưng anh.

Ủa, sao anh lại vui như vậy?

Thích sinh hoạt về đêm như vậy á?

*

【 Nhật ký của Cố tổng - Đoạn trích 20】

Mùi cam ngọt trở lại rồi.

Cuối cùng cũng dỗ Phương Nghi An vui rồi.

Hết chương 27