Xuân Sắc Ra Làm Sao

Phiên ngoại 1: Lục Từ x Chu Mộ

Khung cảnh lần đầu tiên Lục Từ gặp Chu Mộ không hề có chút lãng mạn nào, nếu dùng một từ để miêu tả thì đó chính là xấu hổ.

Hôm đó là sinh nhật lần thứ mười sáu của anh, nhà họ Lục tổ chức tiệc lớn, đương nhiên mời rất nhiều người, trong đó có cả nhà họ Chu.

Năm đó Chu Cảnh cùng gia tộc Chu Mộ quan hệ cũng không có giảm xuống, cho nên Chu gia hai bọn họ đều là tham dự sinh nhật tiệc sinh nhật.

Sinh nhật lần thứ mười sáu không tính là lớn, nhưng đối với Lục Từ mà nói, sinh nhật nào cũng phải hoành tráng, không phải vì anh thích khoe khoang, mà là vì anh thích náo nhiệt.

Ban đầu anh ấy định nghe nhạc và xem một vở kịch trong bữa tiệc sinh nhật, nhưng vì một lý do nào đó, nghệ sĩ biểu diễn nổi tiếng đã xắn tay áo và thắp một ngọn nến.

Các diễn viên nổi tiếng đã từng xem những cảnh lớn trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy ống tay áo nước bốc cháy.

Ngay lập tức lo lắng chạy xung quanh, và bất cứ nơi nào tay áo nước đi đến, ngọn lửa yếu ớt bùng cháy.

Bữa tiệc sinh nhật được nhịp bỗng biến thành cảnh cháy nổ.

Các vị khách nhìn thấy cảnh này đã hoảng sợ, có tiếng la hét, văng tục và bỏ chạy trong sảnh.

Lục Từ mười sáu tuổi chưa từng thấy qua cảnh tượng này, trong lòng rất sợ, nhưng vì muốn giữ thể diện giữ vững địa vị nên không dám lộ ra ngoài.

"Làm gì phải hoảng hốt? Chỉ là chuyện vặt, tìm người dập lửa không phải là xong sao? Đứng ở nơi đó làm gì? Còn không mau dập lửa?"

Tóm lại, người không quen biết sẽ không nghe ra được sự run rẩy trong giọng nói của anh ta, ít nhất sau đó Chu Cảnh nói sẽ không có người nghe thấy.

Nhưng bất kể ai là người chỉ huy vào lúc này, sẽ có một số tai nạn xảy ra.

Những vị khách nhốn nháo không quan tâm trước mặt là ai, trực tiếp đυ.ng vào Lục Từ, Lục Từ bị đánh ngã xuống đất, lòng bàn tay cọ vào mặt đất, chỗ đó chảy ra một ít máu.

Anh sững sờ nhìn bàn tay đẫm máu, thậm chí còn không để ý đến ngọn lửa đang nhảy nhót sau lưng. Khi anh phản ứng lại, ngọn lửa đã nhảy lên lưng anh, đốt một lỗ lớn trên bộ quần áo lộng lẫy của anh.

Cảm giác bỏng rát sau lưng cuối cùng cũng khiến anh tỉnh lại, lúc này anh không muốn mất mặt, thậm chí còn lồm cồm bò dậy kêu cứu.

Trong hoàn cảnh như vậy, Lục Từ đã gặp Chu Mộ.

Chu Mộ trên tay cầm một chậu nước bằng đồng chạy tới, nước quá đầy, đổ ra rất nhiều, nhưng chậu vẫn còn đầy.

"Ồ"

Nước chảy qua mí mắt anh và dập tắt ngọn lửa ngay sau lưng anh.

Quần áo anh cũng ướt như tóc anh.

Qua mái tóc ướt trên trán, Lục Từ nhìn thấy một bóng người mơ hồ.

Hắn xua tan sương mù trước mắt, nhìn rõ người đã tắt lửa.

Cô ấy có một đôi mắt hồ ly, đôi môi mím chặt, rõ ràng là không nói, nhưng anh vẫn đọc được điều gì đó hấp dẫn từ đôi mắt của cô ấy.

Hắn trong lòng thở dài, đây là ai, đẹp như vậy, sao nhìn rất giống tiên tử cứu thế?

Chu Cảnh vỗ vỗ Lục Từ đầu, không kiên nhẫn nói: "Cậu nhìn chằm chằm chị họ của tôi, sợ bị mắng sao?"

Lục Từ vuốt lại lọn tóc ướt, hắng giọng: “Ôi, là chị họ à.”

"Xin chào, tôi tên là Chu Mộ, cậubcùng Chu Cảnh có thể cùng nhau gọi tôi là chị họ."

Năm đó Chu Mộ hai mươi hai tuổi, đang ở tuổi trẻ sung mãn, đôi mắt hồ ly mị hoặc đầy ý cười, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy vui sướиɠ.

Sau đó, Lục Từ nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp nhau, anh cảm thấy mình quá xấu hổ, không chỉ xấu hổ mà còn quá ngây thơ.

Anh còn vén tóc ra sau rất ngầu, anh nhớ rõ lúc trước trong lớp có người nói anh mặt dài, tóc mái hất lên lộ ra vầng trán xấu như quỷ.

Anh nghĩ, xong rồi, cô sẽ không cảm thấy anh xấu chứ?

Chu Mộ vừa đến để tham dự bữa tiệc sinh nhật, cô ấy sẽ trở lại phía bắc trong vài ngày nữa.

Sau khi Lục Từ biết chuyện, anh ta đã tìm mọi cách để theo cô về phía bắc, nhưng Chu Cảnh đã bị chế giễu khi biết chuyện.

"Cậu đi phương bắc làm gì? Không phải yêu chị họ tôi từ cái nhìn đầu tiên chứ?"

Thanh niên cường tráng, dám hành động dám làm, yêu từ cái nhìn đầu tiên là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Biết mà còn hỏi? Nói cho tôi biết chị họ của cậu thường thích làm gì. Có sở thích nào không?"

Chu Cảnh khoát khoát tay: “Không biết, một năm không gặp được chị ấy mấy lần, khuyên cậu từ bỏ đi, nghe nói gần đây dì đang tìm chồng cho chị ấy.”

Lục Từ nhảy cao ba thước: "Tôi không được sao còn phải tìm?"

Chu Cảnh sợ tới mức suýt chút nữa nghẹn ngào: "Lục Từ."

"Sao?"

"Cậu mới mười sáu tuổi, chị họ của tôi hai mươi hai."

Lục Từ nhìn chằm chằm: "Cậu nghĩ rằng chị họ của cậu già?"

Chu Cảnh nhướng trán: "Có bao giờ nghĩ rằng dì của tôi sẽ không thích cậu thì sao?"

Đây không phải là Chu Cảnh nói bậy, dì của hắn nhất định là tìm người cùng lứa tuổi, làm sao có thể tìm được một cái so với Chu Mộ nhỏ hơn sáu tuổi?

Hơn nữa, người đàn ông này là Lục Từ.

Vấn đề tìm hôn nhân cho Chu Mộ đang diễn ra một cách có trật tự.

Lục Từ không cùng cô ấy đi phương bắc, nhưng Lục gia ở phương bắc có chút quan hệ, dò xét một chút chuyện, làm chút thủ đoạn cũng không phải là không thể.

Tháng 5 năm sau, phương bắc truyền đến tin tức Chu Mộ sẽ đính hôn với người sáng lập một tờ báo nào đó, nghe nói tiệc đính hôn sẽ được tổ chức vào tháng 7, sự việc coi như đã ổn thỏa. Chu Cảnh đang chuẩn bị lên đường đến phương bắc vào cuối tháng 6 tham dự tiệc cưới.

Thật không may, trong mười ngày đầu tháng bảy, người đàn ông trượt chân ngã xuống nước, nằm viện một ngày một đêm mới được cứu.

Chỉ là sau khi tỉnh lại, nam nhân kia giống như bị ma nhập, nói muốn đi Anh Quốc học y, hiện tại cũng không có ý định đính hôn.

Lần đính hôn đầu tiên của Chu Mộ đã kết thúc như thế này.