Cấm Búp Bê Nga

Chương 32

Lúc Ôn Thời đến gần, cô có cảm giác như đang say rượu, giống như bị dược vật xâm chiếm đại não ý đồ điều khiển ý chí của cô.

Ôn Thời như có điều suy nghĩ. Người cường đại đối với nguy hiểm xem ra cũng có bản năng phản ứng, về sau nếu như phải đánh lén một người chơi mạnh hơn mình hoặc là NPC thì thủ đoạn càng phải mịt mờ càng tốt.

Mà khoan, tại sao mình lại nghĩ đến việc đối đầu với người mạnh hơn mình?

"Ta né đây."

Ôn Thời vẻ mặt tuyệt vọng, đang bình thường, vì sao lại đột nhiên muốn né?

"Trước khi khôi phục thực lực, ta sẽ không đi vào lâu đài cổ." Tạ Đường Yến mở miệng nói: "Thừa dịp đó, đệ có thể đi thu thập danh sách những người muốn ám sát."

"..." Đã tìm được nguyên nhân muốn né.

Ôn Thời nhấn mạnh mấy điểm: "Phạm vi hoạt động không được vượt quá đèn đường bên ngoài lâu đài cổ, nếu ở trong mê cung thì tránh gặp hầu nam, thấy cánh đồng hoa không nên tới gần."

Chỉ cần không gặp chính diện thì "tiểu hồ lô "cậu đưa cho đối phương cũng đủ để cho Tạ Đường Yến tránh khỏi sự chú ý của hầu nam.

So sánh chung quanh lâu đài cổ thì ở trong mê cung chính là lựa chọn tốt nhất.

Xác định đã giao phó đúng chỗ, Ôn Thời bèn đi ra ngoài mê cung.

Hoa lựu đột biến không phải là không còn tác dụng nào khác, từ khi đυ.ng vào nó, Ôn Thời giống như được lắp đặt thêm GPS, hương hoa còn chỉ dẫn cậu đi theo con đường ngắn nhất để thoát ra.

Khi thấy quản gia đang chạy theo hướng này, Lạc Tiêu chủ động nghênh đón. Bọn họ đã ở lâu đài cổ được một thời gian, biết quản gia về cơ bản không quan tâm đến chuyện của mê cung nên sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện.

Hai bên tiến hành năm sáu phút giao lưu vớ vẩn, quản gia đã mất kiên nhẫn: "Tôi có việc gấp muốn nhờ bác sĩ Yaren giúp một tay, không thể nói chuyện phiếm với hai vị được."

Tay không bắt sói quả nhiên rất khó, Lạc Tiêu thở dài, đành phải bỏ ra mấy điểm tích lũy mua một đạo cụ mê hoặc, tiếp tục mở miệng lần nữa: "Bên bác sĩ Yaren xảy ra một vài tình huống, bọn ta cũng có thể cống hiến sức lực."

Dưới tác dụng của đạo cụ, quản gia hơi chần chờ.

Lạc Tiêu: "Không tin có thể hỏi bọn họ."

Bành Lộ giúp gọi hầu nữ tới.

Hầu nữ thành thật nói: "Tôi nhìn thấy bác sĩ Yaren chạy vào mê cung, viện trưởng bệnh viện Frank đuổi theo phía sau, bọn họ đang thử nghiệm một loại liệu pháp rất mới."

Quản gia trầm mặc một chút, cảnh tượng này nghe chẳng giống trị liệu chút nào.

Lạc Tiêu thêm dầu vào lửa: "Bác sĩ Yaren gặp phải phiền phức, ốc còn không mang nổi mình ốc."

Đây mới là điểm quan trọng nhất, muốn khiến NPC hoài nghi với năng lực người làm nhiệm vụ.

"Ba giây, một giây..." Ôn Thời cũng bắt đầu đếm ngược cho mình. Khi một giây đếm ngược cuối cùng kết thúc, không có thông báo nhắc nhở, không có cái gì.

Chẳng lẽ phải ra bên ngoài mê cung thì mới có thể phát động?

Đoạn đường cuối cùng, cậu đã bắt đầu chạy.

Chạy nhanh ra ngoài, Ôn Thời phải thắng gấp.

Râu quai nón nhìn chằm chằm vào cậu: "Xe ngựa đang chờ ở bên ngoài."

Ôn Thời có điên mới đi cùng lão trở về, vừa lên xe ngựa, đầu của cậu chắc chắn không còn để về đến bệnh viện.

Râu quai nón vốn định núp ở trong bóng tối đâm sau lưng cậu, nhưng trước khi Ôn Thời đến gần thì hương vị ngọt ngào kia đã nhẹ nhàng tới trước. Chỗ thịt ở lòng bàn tay râu quai nón bị ăn mòn đang trong trạng thái thối nát, vết thương vô cùng nhạy cảm với phấn hoa khiến cho lão ta không dám áp sát quá gần.

Ôn Thời tiến, lão liền lùi.

Ôn Thời chê cười nói: "Tôi ở chỗ này còn có chuyện chưa làm xong."

Râu quai nón nghe cậu bịa chuyện.

Ôn Thời chột dạ đưa mắt nhìn xung quanh, thấy được ở bên ngoài lâu đài cổ, quản gia đang nói chuyện với hai người chơi còn lại.

Hầu nữ đi rồi, nơi đó chỉ còn lại ba người đứng ở hướng dẫn vào mê cung nên vô cùng dễ thấy.

Nụ cười Ôn Thời biến mất.

Trò chơi có thể lừa dối người chơi, nhưng sẽ không nói dối. Nó ám chỉ Ôn Thời nếu kiên trì một giờ sẽ có khả năng chuyển biến tốt chứ không nói khả năng chuyển biến tốt nhất định sẽ nhắm thẳng vào người cậu.

Có người muốn hái quả đào của cậu.

Chuyện này có thể chịu đựng được không?

Ôn Thời híp híp mắt: "Quản gia nhất định đang có chuyện tìm tôi, tôi phải đi tìm ông ấy."

Râu quai nón nhìn thấy tình hình bên kia bèn nhếch môi cười: "Được, tôi đi cùng cậu."

Nói là đi.