Một giây sau, chủ nhân lâu đài cổ tự mình đi vào tiến hành nghiệm chứng.
Hắn cất bước tiến vào cánh đồng hoa, Ôn Thời thấy thế liền cuống quít lui lại, ôm lấy một gốc hoa tướng mạo xinh đẹp nhưng cũng kì dị nhất: "Anh mà tới tôi sẽ làm thịt nó."
Chủ nhân lâu đài cổ không để ý tới cậu, tiện tay bấm một đóa hoa bên cạnh.
Hắn ra tay nhẹ hơn Ôn Thời rất nhiều, chỉ mới nhẹ nhàng bóp thôi, ai mà biết đóa hoa đột nhiên phun mực giống như là bạch tuộc, vừa phun vừa cười ha ha ha như một đứa trẻ: “Nước rắm thúi tấn công, hì hì ha ha, hì hì ha ha!"
Mùi hôi chua đầy người khiến mặt chủ nhân lâu đài càng đầy âm khí.
Lúc đóa hoa phát ra công kích, Ôn Thời đã chạy vọt về phía trước khoảng tám trăm mét. Cậu cho tay vào túi, giả vờ muốn lấy cây châm lửa ra: "Nếu còn hùng hổ dọa người nữa, tôi sẽ đồng quy vu tận luôn. Chết cùng mấy bông hoa hoa này ở trong cánh đồng hoa, tôi cũng cảm thấy rất vinh hạnh."
Câu nói sau chắc chắn là nói nhảm.
Hành vi của Ôn Thời và chủ nhân lâu đài cổ đã kích phát sự hiếu kì của râu quai nón, lão ta nhịn không được cũng bước tới trước một bước. Vì lý do an toàn, lão ta không dám vào trong cánh đồng hoa mà mới chỉ có ý đồ xé một cánh hoa.
Nước hoa ngay lập tức giống như axit ăn mòn móng tay của hắn.
Chủ nhân lâu đài cổ lập tức đánh quyền trượng về phía mặt của râu quai nón: "Hoa của ta, ngươi cũng có tư cách hái?"
Nước hoa có thể dung nhập vào máu, sau đó còn có thể ăn mòn mạch máu, râu quai nón vội vàng dùng móc sắt khoét khối thịt có vấn đề này đi nên đã phản ứng chậm nửa nhịp. Sau khi chịu một quyền trượng, răng của lão cũng bay đi mấy cái.
Ôn Thời chạy thêm một khoảng nữa, nghe được động tĩnh liền quay đầu, chứng kiến thời khắc đại khoái nhân tâm.
Nhưng không may, cậu vừa mới nghiêng đầu, một bông hoa vốn dĩ chỉ cao ngang hông của cậu bỗng nhiên vọt cao, một thứ gì đó xông đến trước mặt.
Cánh môi Ôn Thời cọ vào cánh hoa, thanh âm nhắc nhở lập tức vang lên ...
"Đừng quên tôi: Thực vật có độc nhẹ, cậu mạo hiểm xúc phạm hoa cỏ, giá trị mị lực giảm hai."
"..." Rõ ràng là nó cố tình đυ.ng vào cậu.
Tuy Ôn Thời không quá để ý đến giá trị mị lực, nhưng cậu cũng biết nếu tính cách cậu bình thường thì gương mặt này đã phát huy đủ tác dụng.
Ôn Thời muốn trả thù đóa hoa kia nên đã vung trảo lên, nhưng ma trảo bỗng nhiên dừng giữa không trung. Lát sau, chóp mũi cậu giật giật, xác định không ngửi sai, ở trong một đống hoa um tùm tản ra một mùi hôi thối.
Cùng một thời gian, bên dưới xương quai xanh của Ôn Thời bắt đầu nóng lên, nơi đó vốn là nơi đeo vòng bình an. Tuy chỉ nóng rực một lúc, nhưng Ôn Thời cũng có thể chắc chắn đây không phải là ảo giác.
Nó tựa như là đang ám chỉ cậu cái gì đó.
Trước tiên Ôn Thời dựa vào cái mùi kia tìm được một đóa hoa duy nhất phát ra mùi thối. Nó như thế nào nhỉ, trông rất giống một cây nấm, vẻ ngoài nhìn rất độc.
Ngón tay cậu ngo ngoe muốn động, cân nhắc có nên hái xuống hay không.
Mọi chuyện tới hơi dễ dàng, hiếm khi Ôn Thời phải nhíu mày trên ba giây đồng hồ. Quá may mắn không phải là một chuyện tốt, nhiều khi cậu cũng hoài nghi việc mình tiến vào trò chơi là vì để hoàn lại những vận may trước đó.
Đối mặt với đóa hoa nở rộ, Ôn Thời cuối cùng cũng đã quyết định xong.
"Đương nhiên là phải hái hái hái rồi!"
Nợ nhiều không ép thân, có hoa thì phải có hái, cảm giác đều đã có, vậy thì có thể không hái sao?
Không hái chính là có lỗi với mình.
Thừa dịp chủ nhân lâu đài cổ và râu quai nón sắp chuẩn bị đánh nhau, Ôn Thời lặng lẽ bứt một cái.
"Hoa lựu đột biến: vật phẩm dùng một lần, chạm vào là có hiệu lực.
Mô tả tác dụng: Sinh sôi hậu đại là một trong bốn chức năng của hoa, đặc biệt là hoa lựu đột biến, tượng trưng cho đông con nhiều phúc. Chạm vào sau mười sáu giờ, mỗi một lần hô hấp, chuyển động của cậu đều sẽ là quá trình thụ phấn, người bất hạnh bị nhiễm rất nhanh sẽ kết hạt giống.
Người bị nhiễm nào tự ý vứt bỏ hạt giống sẽ bị hoa lựu nguyền rủa.
Nhắc nhở: Vui lòng hoàn thành quá trình thụ phấn ít nhất một lần trước khi trời tối, nếu không cậu sẽ trở thành đối tượng nguyền rủa của hoa lựu.
Nhắc nhở: Việc tiếp xúc rất có lợi cho việc gia tăng quá trình thụ phấn."
"..."
Ôn Thời nghe xong như bị sét đánh, trong lúc đó ở ngoài cánh đồng hoa lại có người đang đàm luận đạo lý.
Không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có những người chung lợi ích.
Râu quai nón không muốn ở chỗ này đánh nhau với bá tước đến mức ngươi chết ta sống.
"Việc ngài ở lâu đài cổ tiếp nhận trị liệu làm tôi cũng phải chịu áp lực rất lớn." Râu quai nón trầm giọng nói: "Một tháng trước ngài yêu cầu thay đổi bác sĩ, còn chỉ định Yaren, bệnh viện cũng đều lựa chọn phối hợp."
Ngụ ý, mọi người sống với nhau không nên quá phận.
Râu quai nón ngay sau đó lại nói tiếp: "Hiện tại ngài cũng có thể đã phát hiện, Yaren là một tên ra vẻ đạo mạo, hay là chúng ta giải quyết hắn trước."
Lão ta có lòng tin bá tước sẽ đồng ý đề nghị này.
Ai ngờ chủ nhân lâu đài cổ nghe được một nửa, bỗng nhiên mặt hơi biến sắc, râu quai nón nhìn theo ánh mắt của hắn, cách đó không xa Ôn Thời đang chủ động đi tới.
Lần này, Ôn Thời không trốn tránh đối mặt nữa, cậu vừa đi thẳng tới vừa miễn cưỡng nhếch miệng, ý đồ tỏ vẻ thân thiện hơn.
Hoa lựu đột biến rất là hôi thối, nhưng sau khi Ôn Thời chạm vào lại phát ra một loại hương vị ngọt ngào.
"Cái kia..."
Ôn Thời từng bước một tới gần.
Chủ nhân lâu đài cổ giống như phát hiện cái gì, lớn tiếng quát: "Ngươi không được qua đây!"
Râu quai nón không biết nội tình, nhưng từ lúc ngửi được mùi hương ngọt ngào kia, lão ta liền cảm thấy trong người mình... có một loại ham muốn được mang thai. Khi Ôn Thời tới gần, cảm giác kích động này lại càng tăng vọt.
Râu quai nón bị suy nghĩ điên cuồng này dọa sợ, trực giác nhận ra việc này có liên quan đến mùi hương trong không khí. Đối mặt với tên ôn thần đang đi tới, lão kích động quơ quơ cái móc sắt: "Thối thối thối!"